Bàng Lạc Tuyết nhìn vẻ mặt của Vương hoàng hậu thì che miệng cười.
“Ha ha ha, sao vậy? Hoàng hậu sợ rồi sao? Cho nên nói làm người tuyệt đối không nên làm nhiều chuyện xấu, nếu không sẽ có báo ứng.” Bàng Lạc Tuyết mở miệng nói.
“Thương Dực, bổn cung biết ngươi hận bổn cung nhưng lúc trước kẻ cầm đầu không phải bổn cung.” Vương hoàng hậu nhìn ánh mắt Thương Dực khát máu thì sợ hãi nói.
“Thật sao? Ngươi chưa từng có ý nghĩ hại Thương gia sao? Lúc đó ngay cả một hài tử cũng không muốn buông tha mà hiện tại ngươi nói kẻ cầm đầu không phải ngươi, ngươi không cảm thấy rất buồn cười sao? Lẽ nào vị trí hoàng hậu mà ngươi đang ngồi đó không phải đoạt được từ tay tỷ tỷ ta sao? Ngươi chính là một người nữ nhân nhẫn tâm, không chỉ muốn vương vị của tỷ tỷ ta mà ngay cả nhi tử của nàng, ngươi cũng không muốn buông tha. Vậy giờ đây ngươi còn mặt mũi nào để nói kẻ cầm đầu không phải là ngươi?” Thương Dực cầm kiếm chỉa về phía Vương hoàng hậu.
Huyết dịch trong người Vương hoàng hậu đều sắp kết băng, nàng nhìn ánh mắt Thương Dực lạnh như băng, biết rằng con cá lọt lưới năm đó muốn tới đây báo thù. Nàng chết cũng không quan trọng lắm nhưng nhi tử của nàng tuyệt đối không thể.
Nghĩ tới đây, Vương hoàng hậu quỳ gối xuống trước mặt Thương Dực nói: “Thương Dực, lúc trước là do bổn cung thấy lợi ích trươc mắt nên đã liên thủ hãm hại Thương hoàng hậu. Ta sẽ lấy cái chết tạ tội nhưng ta chỉ cầu xin ngươi đừng làm hại Hạo nhi.”
Khoé miệng Bàng Lạc Tuyết nhếch lên: “Thương công tử chúng ta sẽ không vô cớ làm hại người vô tội. Hoàng hậu nương nương vốn tính toán kỹ lưỡng, đề ra kế hoạch chu toàn nên hoàng thượng mới có thể diệt trừ Thương gia dễ dàng như vậy. Ngươi chính là tòng phạm, đáng lẽ ra ngươi nên đi theo Thương hoàng hậu để tạ lỗi mới phải. Nương nương, ngươi cũng không cần lo lắng, ta sẽ không làm hại đại hoàng tử đâu bởi vì đại hoàng tử cũng không sống được bao lâu nữa đâu. Nương nương, ngươi đã coi trọng tình thâm đến thế thì ta cũng có một phần đại lễ cho ngươi. Ngươi yên tâm, các ngươi chạy cũng không thoát được đâu.”
Thương Dực mơ hồ nhìn Bàng Lạc Tuyết, hắn chờ đợi ngày này đã quá lâu rồi.
“Tiểu thư, vì sao lại không giết tiện nhân này?” Tuy Thương Dực không cam lòng nhưng vẫn thu hồi kiếm.
“Nếu cứ để nàng như vậy chết đi thì cũng có lợi cho nàng quá rồi. Nếu nàng thích gây xích mích, lại dám tuyên bố rằng mình không hề yêu hoàng đế, vậy hãy để nàng nhìn hoàng đế tự tay giết chết nhi tử của mình thôi.”
Thương Dực thoải mái nở nụ cười mãn nguyện. Nữ nhân này luôn lưu ý đến ngôi vị hoàng đế, quyền thế, vậy chi bằng cứ để nàng chứng kiến tất cả những thứ nàng đã cướp đoạt được từ tay người khác dần dần mất đi.
“Không, các ngươi không thể, các ngươi chính là ma quỷ.” Hiện giờ trong lòng hoàng hậu chỉ có một ý niệm rằng nàng nhất định phải ra ngoài, nói cho nhi tử của mình biết rằng hãy cẩn thận với nữ nhân này.
“Cho nàng ta ăn.” Bàng Lạc Tuyết lấy ra một viên dược đưa cho U Nhược.
Vương hoàng hậu muốn chạy trốn nhưng nàng cũng không phải là đối thủ của U Nhược, cuối cùng còn bị U Nhược trực tiếp bóp cằm mạnh mẽ cho nàng nuốt dược vào bụng.
“Khụ khục... . . .”
Vương hoàng hậu đưa hai tay vỗ vỗ vào cổ của mình, cũng muốn phun dược ra nhưng làm sao Bàng Lạc Tuyết lại cho nàng cơ hội này.
“Đừng nằm mơ, đây chính là một loại dược có thể tan trong nước, ngươi muốn phun ra cũng không được.”
Vương hoàng hậu quỳ trên mặt đất, hai tay nắm lấy yết hầu mình chưa từ bỏ ý định.
“Ngươi cho bổn cung ăn gì?”
“Cũng không có gì. Rất nhanh sau đó nương nương sẽ biết.” Bàng Lạc Tuyết vỗ tay một cái.
“Đi thôi, cũng rất muộn rồi, vì là hoàng hậu nương nương nên ta mới có hứng thú như vậy. Nếu như lúc này là Quý phi nương nương thì ta để Thương Dực trực tiếp giết chết là được rồi. Hôm nay thực sự lãng phí một viên dược của ta.” Bàng Lạc Tuyết đáng tiếc nói.
Thương Dực cũng muốn trực tiếp giết chết tiện nhân Vương Ngọc Yến này nhưng tiểu thư đã dùng thủ đoạn nên hắn không thể làm khác được. Mà Vương hoàng hậu cũng không biết viên dược này có tác dụng gì nhưng chắc chắn sẽ không làm cho nàng dễ chịu.
“A!”
Vương hoàng hậu hô to, bởi vì bên trong mạch máu nàng thật giống như có vô số sâu trùng đang bò. Thương Dực nhìn từng mạch máu trên khuôn mặt chậm rãi nhô ra chỉ cảm thấy buồn nôn nhưng hắn lại cảm thấy hả giận, người hoàng hậu này có kết cục như thế cũng rất xứng đáng.
“U Nhược, chuyện ta sai ngươi làm, ngươi chuẩn bị đến đâu rồi?”
“Tiểu thư, nô tỳ đã chuẩn bị kỹ càng, dựa theo lời tiểu thư dặn dò, nô tỳ đã cài tay chân vào trong thiên lao.”
“Ừm, làm tốt lắm. Thương Dực, ta nghe nói trước khi quý phi tiến cung cũng có tình nhân, mà người đó dường như là đại quan. Con người của ta thích xem nhất là chuyện tình nhân thương yêu bao che cho nhau. Hiện tại quý phi gặp rủi ro, chắc chắn vị đại nhân kia cũng sẽ lòng như lửa đốt, ngươi nghĩ cách đi.”
“Vâng, thuộc hạ biết phải làm sao.”
“Ừm, đi thôi, việc còn lại chỉ xem Uyển phi nương nương thế nào.”
“Đừng đi, ngươi cho bổn cung thuốc giải, cho bổn cung thuốc giải.”
Hoàng hậu sợ hãi nhìn tay mình, khuôn mặt già nua giống như lão bà chừng mấy chục tuổi, trên mặt đều xuất hiện nếp nhăn.
“Chủ nhân, ngươi không sợ nàng sẽ tự sát sao?” Thương Dực tò mò hỏi.
“Đương nhiên là không, so với bất cứ người nào, nàng cũng đều yêu quý mạng sống mình hơn ai hết. Hãy chờ xem kịch vui đi.” Bàng Lạc Tuyết sờ trán mình.
Đại hoàng tử đã quỳ một ngày một đêm mà hoàng đế vẫn không mảy may rung động, trái lại càng thêm phản cảm.
“Đại hoàng tử, ngài hãy về nghỉ ngơi đi, hoàng đế nói nếu ngài còn ở đây thì bệ hạ sẽ liền lập tức giết hoàng hậu nương nương.”
Đại hoàng tử cắn môi, hai chân đã không còn cảm giác, chỉ có thể nhờ người khác dìu đứng lên. Nhị hoàng tử cũng không khá hơn chút nào, nhìn đại hoàng tử đứng lên, không cam lòng hỏi: “Hoàng huynh, lẽ nào huynh cứ mặc kệ mẫu hậu và mẫu phi vậy sao?”
“Ngươi không nghe thấy phụ hoàng nói cái gì à? Nếu là ngươi thì ngươi có dám ở đây tiếp tục quỳ không?” Đại hoàng tử khó chịu nói.
Tuy rằng hiện tại thế lực của hắn cũng khá nhưng phụ hoàng chính là hoàng đế Bắc Yến này. Mọi thứ hắn có được đều là nhờ phụ hoàng, chính vì thế hắn cũng nên tuân lệnh phụ hoàng, ít nhất là trong khoảng thời gian này.
Tuy nhị hoàng tử cũng không cam lòng nhưng hiện tại quả thực không có biện pháp tốt hơn.
Phủ đại hoàng tử
Hai chân đại hoàng tử đều cứng ngắc, tê rần, đại hoàng tử phi cũng dẫn người ra đón hắn.
“Đại hoàng tử, ngài làm sao vậy?” Đại hoàng tử phi với nét mặt đầy sốt ruột, cũng chuẩn bị kỹ càng một bản cáo trạng tố cáo chuyện của Kỳ Nguyệt.
“Cút ngay!” Đại hoàng tử xem thường đẩy đại hoàng tử phi ra xa nói: “Nhìn thấy ngươi, ta cũng phát ngán.”
Đại hoàng tử gian nan bước từng bước, còn đại hoàng tử phi đang nằm trên đất, nước mắt chảy ròng.
“Đại hoàng tử, nếu người hiện tại đi ra chính là Kỳ Nguyệt thì người cũng sẽ đẩy nàng ra như vậy sao?” Đại hoàng tử phi thất thần nói.
“Nương nương, trước tiên người đứng lên đi.”
“Cút ngay, ta sẽ trở về nhà mẫu thân ta.”
Mọi người liếc mắt nhìn đại hoàng tử phi đang nổi giận, ánh mắt hằn lên tia máu, cũng biết lần này tất cả các trắc phi đều không thể sống yên ổn.
Tĩnh Nguyệt nhìn khuôn mặt đại hoàng tử lạnh lẽo nên cũng không hề hỏi gì. Nàng lẳng lặng bưng tới một chén nước trà, sau đó liền đứng một bên.
Đại hoàng tử nhìn hai dấu tay to đùng đỏ hồng in trên khuôn mặt trắng mịn của Tĩnh Nguyệt thì cũng tức giận, mạnh mẽ ném chén trà xuống đất.
“Nguyệt Nhi, mặt nàng sao vậy? Có phải là con tiện nhân kia lại đánh nàng?”
Tĩnh Nguyệt đưa tay ra che mặt mình, cũng nhanh chóng lắc đầu nói: “Không, chỉ là thần thiếp không cẩn thận té ngã, đại hoàng tử không cần lo lắng.”
Đại hoàng tử nhẹ xoa lên mặt Tĩnh Nguyệt, nàng đau đớn nhe răng trợn mắt.
“Lần này ta sẽ không bỏ qua cho con tiện nhân kia.”
Tĩnh Nguyệt quỳ trên mặt đất, khổ sở cầu xin: “Bất kể nói thế nào, nàng cũng đều là tỷ tỷ của thần thiếp, tỷ tỷ dạy dỗ muội muội một chút, thân là muội muội cũng nên chịu đựng. Huống chi, tỷ tỷ vốn có tính khí như vậy, chờ khi nàng bình tĩnh một chút là được rồi. Hiện tại đang trong thời buổi loạn lạc, thần thiếp không muốn lại bởi vì thần thiếp mà khiến tỷ tỷ tức giận, ảnh hưởng đến tâm trạng của đại hoàng tử. Từ trước đến giờ mẫu thân vốn yêu chuộng tỷ tỷ, nếu mẫu thân khó chịu thì nàng cũng sẽ đối xử không tốt với đại hoàng tử. Nguyệt Nhi không đau, thật sự không đau.” Tĩnh Nguyệt vừa nói nước mắt liền rớt xuống.
Đại hoàng tử mới vừa muốn nói chuyện thì bên ngoài quản gia đến bẩm báo: “Đại hoàng tử, Vương Phi đã mời lão phu nhân đến.”