Khuynh Thành Tiểu Độc Phi

Chương 373: Chương 373: Mồi nhử




Lần này Kỳ Nguyệt cũng không còn đần độn như trước nữa, tuy ba người cùng ngồi trên một chiếc xe ngựa nhưng nàng lại tự mình rút lui về phía sau để tránh mặt bọn họ.

Đại hoàng tử không hề nói gì, dường như hắn cũng muốn làm thỏa mãn ý của nàng.

Phủ đại hoàng tử mênh mông rộng lớn, một đám người bắt đầu hướng về phía cửa chính xuất phát.

Dọc theo đường đi, Kỳ Nguyệt cứ thờ ơ, hững hờ như thế, còn xe ngựa đằng trước lại cười nói vui vẻ truyền đến tiếng cười của Tĩnh Nguyệt. Xem ra Vương gia thực sự đang lấy lòng nàng rồi.

“Đến rồi, thưa Nguyệt phi nương nương.” Nha đầu đứng ngoài cửa lạnh mặt nói.

“Ai, hiện tại ngay cả nha đầu cũng không cho nàng một chút mặt mũi nữa.” Kỳ Nguyệt nghĩ thầm vậy nhưng nàng vẫn đưa tay ra để nha hoàn đỡ nàng xuống xe ngựa.

“Thưa nương nương, Tĩnh phi nói đi đường mệt nhọc, nàng có chút khó chịu nên trước tiên đại hoàng tử sẽ đưa nàng đi nghỉ ngơi trước. Nô tỳ cũng biết nương nương vốn yêu thích thanh tĩnh nên gian phòng của Nguyệt phi nương nương ở bên trong, người cũng nghỉ ngơi đi, hôm nay cũng không cần thỉnh an.”

“Ừ, tỷ tỷ không sao chứ?”

“Đa tạ nương nương quan tâm, mệnh nương nương nhà chúng ta vô cùng phú quý, cũng không phải thứ a miêu (con mèo) a cẩu (con chó) có thể so sánh được. Nương nương vẫn nên chăm sóc tốt cho mình thì hơn.”

Nét mặt Kỳ Nguyệt tỏ vẻ lúng túng, cũng không nói gì xoay người dẫn theo nha hoàn rời đi.

Khách trong Từ Vân Hầu bị đuổi đi gần hết, đâu đâu cũng có hạ nhân của Vương Phủ, nhìn thấy nàng, bọn họ cũng chỉ hành lễ cho có lệ.

Sau khi Kỳ Nguyệt đuổi nha hoàn đi rồi, nàng lại tiến đến chùa miếu ở nơi sâu xa bên trong. Lần trước nàng bị người khác dùng xe ngựa ép buộc vào đây mà lần này nàng cũng đã đi rất lâu rồi nhưng vẫn chưa đến nơi. Trong lúc chân nàng đang tê rần thì chợt thấy một gian phòng nhỏ có màu xám trắng.

“Nương nương đến rồi.” U Nhược đứng trước cửa đánh giá người nữ nhân kia.

“Kỳ hạn một tháng đã đến, bổn cung đã suy nghĩ kỹ rồi, ta muốn gặp A Ly cô nương.” Kỳ Nguyệt hít thở sâu một hơi nói.

“Nương nương xin mời, A Ly cô nương chờ đợi đã lâu.”

Kỳ Nguyệt nhìn lên cánh cửa một chút, nàng biết một khi mình đi qua cánh cửa này cũng có nghĩa cuộc đời nàng sắp thay đổi theo hướng khác không chừng.

Bàng Lạc Tuyết đứng dưới cây hoa mai, giờ khắc này trên mặt của nàng vây quanh một ánh sáng lấp lánh. Một nữ tử phong hoa tuyệt đại như vậy cũng không thể che giấu gương mặt kiều diễm của mình.

“Nương nương quả nhiên rất đúng giờ.”

“A Ly cô nương, bổn cung đã suy nghĩ kỹ rồi.”

“Nương nương cố tình đi tới nơi này là vì đã suy nghĩ kỹ rồi sao?” Bàng Lạc Tuyết nói.

Kỳ Nguyệt khẽ cắn răng “Vâng, từ khi ta chấp nhận đi cùng hắn đến nơi này thì ta cũng đã suy nghĩ kỹ nhưng ta không biết cô nương muốn gì ở ta?”

Bàng Lạc Tuyết cười cợt, ánh mắt híp lại thành hình mặt trăng.

“Ta muốn cái gì sao? Thứ ta muốn chính là tính mạng của đại hoàng tử.”

Kỳ Nguyệt sợ hãi ngồi trên mặt đất.

“Ngươi! Ngươi! Ngươi... . . . . .” Kỳ Nguyệt chỉ vào Bàng Lạc Tuyết lắp bắp.

“Ngược lại, ta có thể giúp ngươi diệt trừ kẻ mà ngươi muốn diệt trừ nhất.” Bàng Lạc Tuyết dụ dỗ nói.

Kỳ Nguyệt ngẩng đầu lên, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Bàng Lạc Tuyết nói: “Ta muốn tính mạng người nhà họ Vương, tuyệt đối không giữ lại ai.”

Bàng Lạc Tuyết nhếch miệng “Sẽ như ý ngươi mong muốn, thật là một hài tử đáng thương.”

Bàng Lạc Tuyết nhìn Kỳ Nguyệt tràn ngập nước mắt trên gò má “Thật ra ta còn muốn tặng ngươi một lễ vật, ta sẽ lưu lại hài tử cho ngươi nhưng ngươi phải nhớ kỹ, hài tử đó mãi mãi chỉ là nhi tử của riêng mình ngươi hiểu không?”

“Nhưng Vương gia không cho phép ta có hài tử.”

Kỳ Nguyệt lại nghĩ mình như món đồ vật bị người khác chơi đùa thì cảm thấy tức giận. Nàng cũng không ngốc, nếu Vương gia không cho phép thì nàng cũng sẽ không dám hành động trắng trợn như thế.

“Ngươi sẽ có hài tử, chỉ là bây giờ chưa phải lúc. Hiện tại ta muốn ngươi đi gây xích mích về mối quan hệ giữa đại hoàng tử cùng Tĩnh phi.” Bàng Lạc Tuyết nhìn kỹ gương mặt của Kỳ Nguyệt nói.

“U Nhược, mấy ngày nay ngươi hãy hầu hạ nàng, phải bảo vệ nàng thật tốt, không để nàng bị bất kỳ ai ức hiếp.”

“Vâng, tuân lệnh chủ nhân.”

“Ta cũng chuẩn bị nhiều đồ tốt trong phòng, mong rằng nó hữu dụng đối với ngươi. Đêm nay đại hoàng tử sẽ đi đến chỗ ngươi, ta đã sai người bố trí, ngươi chỉ cần nghe theo là được. Ngươi nhớ chuyện ngươi đáp ứng ta, nếu ngươi làm không được thì ngươi cũng sẽ không có gì. Ngươi nên suy nghĩ kĩ, nhi tử của ngươi tiếp tục làm con thứ hay vẫn là trưởng tôn duy nhất trong phủ. Vận mệnh của hài tử nằm trong tay ngươi đó.”

“Ngươi yên tâm. Ta biết mình nên làm gì, dù không phải vì chính hài tử của mình thì ta cũng sẽ làm được. Chính là bọn họ bất nhân thì đừng trách ta bất nghĩa.”

Từ Vân Quan

Tĩnh Nguyệt thay y phục xong, lần này nàng chủ yếu đến cầu phúc cho mình sớm ngày mang long thai. Có như vậy địa vị của nàng mới có thể vững chắc.

“Đại hoàng tử đâu?” Tĩnh phi vừa chải tóc lại vừa đang suy nghĩ hôm nay nàng nên mặc y phục nào thì thích hợp. Nàng muốn thừa cơ hội này mau chóng hoài thai sinh ra hài tử của riêng mình.

“Đại hoàng tử, đại hoàng tử, hắn... . .” Tỳ nữ nhỏ giọng e dè nói.

“Có phải là lại đi đến chỗ con hồ ly tinh kia không?”

“Vâng, nương nương.”

“Đi, chúng ta đi xem một chút.”

Từ Vân Quan chính là ngôi chùa thuộc hoàng thất Bắc Yến, thậm chí toàn bộ Từ Vân Sơn đều thuộc về Từ vân Quan. Nói vậy, cũng có thể tưởng tượng được nơi này lớn đến cỡ nào.

Nơi ở của đại hoàng tử thuộc về hoàng gia, nơi đây rất yên tĩnh, bên ngoài còn có cận vệ tuần tra.

Phi tử ở tại Tĩnh viên, một sân viện lớn nhất nơi này. Ngược lại, Kỳ Nguyệt chỉ được ở tại Thúy Trúc viên, một nơi nhỏ nhất nơi đây. Phong cảnh cũng khá thoáng mát nhàn nhã.

Chỉ là giờ khắc này, bên trong dường như đang thay đổi, mùa đông cũng không hoa gì có thể mọc nổi. U Nhược mang đến rất nhiều hoa mai, hoa hồng và bạch mai. Cánh hoa bay lả tả trông thật tươi mát thuần khiết, có tư vị thật đặc biệt.

Kỳ Nguyệt theo lời của U Nhược dặn dò, cũng nhanh chóng thay y phục. Ánh mắt như nước hồ thu trong veo nhưng trong lời nói có chút lạnh lẽo tựa hồ như nàng có thể nhìn thấu tất cả. Mười ngón tay thon nhỏ, da lạnh lẽo như mỡ đông, lòng bàn tay trắng như tuyết lộ ra màu phấn hồng. Đôi môi ướt át, nụ cười luôn ẩn hiện, mọi cử động của nàng tựa như vũ đạo, tóc dài chấm xuống mắt cá chân, rũ xuống múa may theo gió, thoang thoảng đâu đó còn phát sinh hương thơm ngát dẫn dắt ong bướm đến bay lượn chung quanh. Vòng eo tinh tế, tay chân thon nhỏ như tiên tử thoát tục. Thân nàng khoác một bộ bạch y ủy mị còn có thêu đôi bướm vờn quanh, tua rua nhợt nhạt quấn quanh trên vai nàng, một viên Dạ Minh Châu được điêu khắc lan toả ánh sáng nhàn nhạt. Khuôn mặt nàng không thi phấn trang điểm nhưng dung nhan nàng vẫn có điểm thanh lệ, cổ đeo một dây chuyền thuỷ tinh sáng lóng lánh rũ xuống đến tận xương quai xanh mát lạnh, trên dây chuyền còn có đính bạch ngọc làm nước da trắng như tuyết của nàng nổi bật. Hồng bảo thạch mạ vàng được đính trên đôi hài làm sáng bừng đôi chân trắng như tuyết của nàng. Đôi mắt đẹp lưu chuyển, nhẹ nhàng khoan thai bước vào trong rừng mai, gấu quần tung bay nhẹ nhàng dường như trong bóng tối thất lạc đôi Hồ Điệp trắng xám. Biểu hiện lạnh nhạt giống như tiên tử lạc vào chốn hồng trần không vương chút khói bụi trần gian. Nụ cười nhếch lên một vệt dài như yên hoa tựa như mờ ảo hư vô mà xán lạn. Chữ 'Ngọc' kết hợp với hoa mai trên áo nàng, lại có khuôn mặt thanh lệ khiến nàng vừa như một hài tử non nớt ngây ngô lại vừa hiển hiện từng tia quyến rũ, câu hồn nhiếp phách. Nàng đi chân đất đứng trong tuyết khiêu vũ, tuy rằng băng tuyết lạnh thấu xương nhưng so ra trong lòng Kỳ Nguyệt lại lạnh hơn trời mùa đông giá rét gấp bội phần.

U Nhược gật gù, xem ra người nữ tử này vẫn còn có chút tác dụng. Nàng cũng lấy ra một cây tiêu ngậm trên môi mình và thổi đi.

Đại hoàng tử nghe âm thanh tiêu phóng tới thì nghi ngờ đảo mắt nhìn quanh. Hắn vốn muốn đi đến nơi của đại hoàng tử phi nghỉ ngơi nhưng hiện tại hắn đột nhiên cảm thấy vui vẻ nên cũng không muốn đến chỗ nàng nữa.

Vừa nhìn thấy bóng dáng đại hoàng tử, âm thanh phóng tiêu cũng đột nhiên biến đổi, trong nháy mắt cuộc chiến trở nên bắt đầu ác liệt. Cứ ngỡ Kỳ Nguyệt vốn có kỹ thuật ôn nhu mà chỉ trong nháy mắt nàng như biến thành một nam nhân mạnh mẽ nhảy lên.

Lúc này đại hoàng tử bất tri bất giác liền bị nàng mê hoặc, hắn đường đường là một đại hoàng tử nước Bắc Yến mà nghe như một câu chuyện cười vô bổ, ngay cả hài tử của chính mình cũng nằm trong kế hoạch của nàng. Điều này thật quá uất ức với hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.