Khuynh Thành Tiểu Độc Phi

Chương 172: Chương 172: Mời




Lúc trước, vụ án của tướng quân Thích là do Tấn vương phụ trách điều tra, cũng là do thuộc hạ của hắn thi hành mệnh lệnh. Hôm nay phụ hoàng lại ban ơn đặc xá cho nữ nhi của tướng quân Thích, lại còn phong làm huyện lệnh. Điều đó chẳng khác nào tát vào mặt hắn. Mà Bàng Lạc Tuyết quả thật gặp may mắn, tự nhiên lại có mối quan hệ mật thiết với Hải quốc lại còn trở thành công chúa Hải quốc, tiếc là hắn không thể lợi dụng được nàng.

Dự vương lo lắng nhìn Bàng Lạc Tuyết. Chàng quả thật không nhìn lầm. Bạch Quân Nhược, Tô Ấp và hoàng tử Nam Chiếu quốc cũng không đơn giản. Chàng không hiểu người khác nhưng Tô Ấp chính là huynh đệ thân thiết của mình, làm sao chàng lại không hiểu tính khí của hắn chứ?

“Hoàng huynh, chẳng lẽ mình cứ bỏ qua dễ dàng như thế sao?” Mặc dù Nhị hoàng tử bất mãn về việc bị Bạch Quân Nhược phá đám nhưng cũng không dám thất lễ với Bạch Quân Nhược.

Hoàng đế Đông Tần ra dấu cho Yến phi nhìn sang hướng Nam Chiếu quốc, sau đó nói” Buổi yến tiệc tối mai là buổi tiệc phong công chúa Nam Chiếu quốc làm Yến phi. Đến lúc đó, nếu thái tử Nam Chiếu quốc nhìn trúng ai thì trẫm sẽ gả người đó cho thái tử. Lệnh vua không nói đùa.”

“Vậy bản vương tạ ân điển của bệ hạ Đông Tần.” Sở Mộc Dương nói.

Hoàng hậu vuốt bụng mình nói “Về buổi tiệc chiêu đãi cho muội muội Yến phi, vì thần thiếp có thai cũng cảm thấy có nhiều bất tiện, nên lần này thần thiếp giao toàn quyền cho quý phi muội muội phụ trách. Muội muội phải làm cho buổi tiệc thật long trọng, không được làm mất thể diện của bệ hạ. Với lại, thần thiếp cũng không biết muội muội Yến phi thích ăn gì, nếu muội thích gì cứ với Nhược Phương. Muội cũng hãy xem hoàng cung này như nhà mình. Chắc muội muội cũng thích những món ăn của Nam Chiếu quốc, để ta sai ngự trù (ý là đầu bếp) chuẩn bị cho muội.”

Nghi quý phi cười nói “Hoàng hậu nương nương quả thật biết thương người.”

Yến phi nhìn hoàng hậu nói “Đa tạ hoàng hậu nương nương, muội muội đa tạ nương nương thương yêu.”

Hoàng đế Đông Tần kéo tay Yến phi nói “Từ trước đến giờ, cũng chỉ có một mình hoàng hậu đối xử tốt với muội muội như vậy, mà hoàng hậu suy nghĩ thật chu đáo. Nếu là trẫm, chắc trẫm sẽ không thể nghĩ nhiều như vậy đâu.”

Hoàng hậu dịu dàng cười “Thần thiếp là hoàng hậu đã nhiều năm như vậy, nhìn thấy hoàng thượng thương yêu Yến phi muội muội như vậy, nên thần thiếp chỉ làm hết bổn phận của mình mà thôi.”

“Hoàng hậu thật sự rất tỉ mỉ, hậu cung giao cho hoàng hậu, trẫm rất yên tâm. Hoàng hậu có thai, nên nhất định phải dưỡng thai thật tốt, trẫm thấy hoàng hậu chắc cũng sắp lâm bồn (ý là sắp sinh con đó) rồi. Nàng nên dưỡng thai cẩn thận hơn nữa..”

“Bệ hạ yên tâm, cũng nhờ Tuyết nhi và Chính Dương thường đem thức ăn tẩm bổ và chăm sóc thần thiếp rất tốt nên thần thiếp và thai nhi đều rất khỏe. Nhớ lại lúc chịu tội, thần thiếp quả thật ăn không ngon, ngủ không yên.” Hoàng hậu nhìn Bàng Lạc Tuyết nói.

“Đúng vậy, tỷ tỷ thật có phúc lớn. Điện hạ Dự vương là người có tài. Lúc này hoàng hậu đang mang thai, dù là công chúa hay hoàng tử thì cũng đều là bảo bối của hoàng thượng.” Nghi quý phi nói.

Yến phi nhìn bụng hoàng hậu, ánh mắt thể hiện sự hâm mộ. Hoàng hậu thấy vậy nói “Muội muội Yến phi còn trẻ, sau này có thể sinh nhiều bảo bối cho bệ hạ cũng được. Ta cũng sẽ để lại các phương thuốc dưỡng thai tốt nhất cho muội. Đợi đến khi muội muội có thai, chỉ cần dùng những liều thuốc này thì muội muội nhất định sẽ sinh được một hoàng tử khỏe mạnh.”

Yến phi cười tươi như hoa, nhìn hoàng hậu nói “Đa tạ hoàng hậu nương nương dạy bảo, không biết muội muội còn phải chờ đợi bao lâu nữa đây.”

Hoàng hậu nói “Sau khi Nhược Phương đưa phương thuốc dưỡng thai cho muội, muội chỉ cần uống thuốc theo phương thuốc đó thì đến lúc muội có thai, sẽ không có vấn đề gì.”

“Hoàng hậu nương nương nói vậy thì cũng có phần thiên vị. Tỷ tỷ có phương thuốc dưỡng thai tốt vậy mà lại không cho muội muội. Hoàng hậu nương nương thật đúng là người có mới nới cũ (ý nói là có người mới liền quên ngay người cũ)” Nghi quý phi trêu ghẹo nói, nhưng trong ngữ điệu có phần chua xót.

Hoàng hậu vừa uống thang thuốc vừa uể oải nói”Không phải muội muội vẫn luôn sợ nổi ban nên không muốn có thai sao?”

Nghi quý phi lúng túng cười nói “Nhớ lại lúc muội muội mang thai Tấn vương, muội bị nổi rất nhiều hạt ban, nổi đầy miệng. Nhưng giờ nhìn thấy hoàng hậu mang thai thật dịu dàng, xinh đẹp, muội muội cảm thấy thật hâm mộ.”

Hoàng hậu nhếch khóe miệng mỉm cười, hoàng đế nói “Kể từ khi hoàng hậu có thai, da dẻ hồng hào, mịn màng, ta thấy hoàng hậu dường như trẻ ra, xinh đẹp hẳn lên.”

Hoàng hậu đắc chí cười nói”Bệ hạ quá khen.”

Thấy Nghi quý phi cắn môi, nên hoàng hậu lại tiếp tục nói “Muội muội còn trẻ, nếu muội thích, ta sẽ sai Nhược Phương đưa thêm một phần sang cho muội.”

“Đa tạ hoàng hậu.”

“Được rồi, cảm ơn làm gì, nhỡ sau này bổn cung có việc nhờ các muội thì sao?” Hoàng hậu kéo tay Nghi quý phi nói.

“Bẩm nương nương, đã đến giờ ngài nên uống thuốc dưỡng thai rồi.” Nhược Phương nhìn hoàng hậu và Nghi quý phi đang nói chuyện, không tự chủ nên cau mày.

Hoàng đế vội vàng nói”Mau đi, để lạnh sẽ không tốt.”

Hoàng hậu đứng lên nói”Thần thiếp phải đi uống thuốc rồi.”

“Đi đi, đi đi.” Hoàng đế nhìn hoàng hậu nói.

Hoàng hậu nhìn Bàng Lạc Tuyết nói “Tuyết Nhi, con chờ mẫu hậu ở đây, mẫu hậu đã chuẩn bị không ít đồ cho con. Con hãy mang về cho mẫu thân của con, ta nhớ bà bị bệnh tim. Lần trước sứ giả tiến cống rất nhiều thảo dược quý, ta đã cho người chuẩn bị, con chờ ta lấy dược thảo cho con.”

“Tuân lệnh, mẫu hậu.”

Bàng Lạc Tuyết nhìn hoàng hậu nháy mắt với mình, nên nàng quay về phía hoàng hậu, gật đầu một cái.

Nhược Phương đỡ hoàng hậu từ từ bước ra ngoài. Còn Nghi quý phi cùng với Thanh Ảnh đang đứng bên cạnh nhìn bóng lưng hoàng hậu rời đi, ánh mắt hai người trầm xuống. Mà cảnh tượng đó không qua mắt được Bàng Lạc Tuyết.

Bụng hoàng hậu càng lớn thì càng khiến lòng của Nghi quý phi càng lo lắng. Thanh Ảnh nhất định sẽ hành động trong nay mai.

Hoàng đế nhìn mỹ nhân kiều diễm bên cạnh, trong lòng cảm thấy thật vui vẻ. Giờ đây hắn chỉ muốn cùng nàng về cung để cưng chìu, thương yêu nàng. Nhìn nàng trẻ trung, xinh đẹp như thế, hoàng đế cũng cảm thấy mình trẻ ra vài tuổi.

“Tốt lắm, trẫm cũng mệt mỏi, Dự vương giúp ta tiếp đãi các vị sứ thần.” Hoàng đế Đông Tần nói

“Dạ, nhi thần tuân chỉ.” Dự vương nghiêm mặt nói.

Nhị hoàng tử ngồi sau lưng Dụ Độ nhìn theo với vẻ mặt không cam lòng. Tấn vương thấy vậy, khóe miệng hắn khẽ nhếch lên, mỉm cười tà ác.

Dự vương đi tới trước mặt Bàng Lạc Tuyết nói “Tuyết Nhi, chúc mừng muội.”

“Huynh đừng khách khí, đây chỉ là chuyện ngoài dự đoán. Huynh mau đi đón tiếp sứ thần đi, nếu không người khác sẽ cho rằng huynh không tôn trọng các sứ thần.” Bàng Lạc Tuyết vỗ vào cánh tay của Dự vương.

“Vậy được rồi, tối nay huynh sẽ sang thăm mẫu thân của muội. Muội có muốn đi cùng huynh hay không?” Dự vương chân thành nhìn Bàng Lạc Tuyết.

Bàng Lạc Tuyết nhìn vẻ mặt Dự vương thật đáng thương. Nàng cũng cảm thấy buồn cười, “Không ngờ chàng hiếu thuận với mẫu thân của ta còn hơn cả ta.” Bàng Lạc Tuyết trêu ghẹo nói

Mặt Dự vương cũng bắt đầu hơi đỏ lên.

“Tốt lắm, tốt lắm, tối nay muội sẽ đi cùng huynh.” Bàng Lạc Tuyết nhìn gương mặt đỏ bừng của Dự vương nói.

“Ừ, huynh sẽ trở lại dẫn muội đi cùng.” Nói xong xoay người đi.

Bàng Lạc Tuyết bật cười.

Bạch Quân Nhược nhìn nét mặt vui vẻ của Bàng Lạc Tuyết, đứng bên cạnh nàng nói “ Tuyết Nhi, thật xin lỗi, chưa có sự đồng ý của muội mà huynh tự ý phong cho muội làm công chúa Hải Quốc.”

Bàng Lạc Tuyết nhìn Bạch Quân Nhược nói “ Quân Nhược, lần này muội nên cảm tạ huynh. Muội luôn coi huynh như ca ca thân thiết của muội. Hôm nay nếu không có huynh, e rằng muội sẽ rất thảm.”

“Này muội, ca ca muội đang ở đây mà.” Bàng Sách từ phía sau chậm rãi bước đến gần Bàng Lạc Tuyết nói.

Bàng Lạc Tuyết hoảng hồn, xoay người lại, nhìn thấy gương mặt anh tuấn đang phóng đại trước mắt mình. Bàng Lạc tuyết trách móc nói “Ca ca, huynh muốn hù chết muội sao?”

Bàng Sách đã khôi phục bộ dáng cũ của mình, nói “ Huynh tưởng muội không sợ trời, không sợ đất, ai ngờ muội lại sợ huynh sao? Huynh nghĩ lúc nãy cha bị muội hù dọa khiến sắc mặt người không được tốt.”

“Cũng không biết là ai hù dọa đâu? Vậy mà còn nói muội. Vị này chính là ân nhân của huynh đấy.”

Bàng Sách ho khan một tiếng, hai tay nắm thành quả đấm đưa lên miệng nói “Lần này huynh cũng nên cảm tạ muội muội nữa. Nếu không có muội, chắc huynh và công chúa Trường Nhạc không thể bên nhau được nữa rồi. Vừa rồi, Trường Nhạc còn nói muốn đến để cảm ơn muội.”

Bàng Lạc Tuyết đi vòng quanh người Bàng Sách.

Bàng Sách thấy nàng chắc cũng không có ý tốt nên hỏi”Tuyết Nhi, muội đang làm gì?”

Bàng Lạc Tuyết cau mày nhìn Bàng Sách, hếch mặt lên vui vẻ nói “Muội muốn xem đây có phải là ca ca không hay là ca ca của muội đã bị đánh tráo?”

“Sao lại thế? Có người nào có khí khái đẹp trai, tướng mạo cao to và thông minh như ca ca đây chứ?” Bàng Sách nhìn Bàng Lạc Tuyết chằm chằm nói.

Bàng Lạc Tuyết cười ha hả “Quả nhiên ca ca của muội thật tự cao tự đại, vậy mà khi nãy muội tưởng huynh đã bị đánh tráo rồi. Huynh cũng không cần cảm ơn muội, tình cảm của huynh và công chúa Trường Nhạc tốt như vậy, muội cũng cảm thấy vui vẻ. Dù lão hoàng đế ngăn trở thì muội cũng có cách đoạt lại công chúa Trường Nhạc cho huynh.”

Bàng Sách vỗ đầu Bàng Lạc Tuyết nói “Muội cũng nhờ vào sự giúp đỡ của công tử Bạch đây thôi. Sau này muội lại có thêm một ca ca, phận làm ca ca như huynh đây cũng cảm thấy ghen tỵ.”

Bạch Quân Nhược nhìn Bàng Lạc Tuyết. Hắn cũng không muốn Bàng Lạc Tuyết chỉ làm muội muội của mình, nhưng Bàng Lạc Tuyết lại rất thân thiết với Dự vương. Đây là lần đầu tiên hắn động lòng đối với một nữ nhi. Hắn không muốn từ bỏ nên cách tốt nhất là hắn ngăn chặn hôn sự của nàng từ tay lão hoàng đế kia, bằng cách phong nàng làm công chúa Hải quốc. Quả nhiên hoàng đế Đông Tần cũng không dám chạm tới nữa.

“Bàng Sách, huynh yên tâm, Tuyết nhi cũng được tự do rồi.” Bạch Quân Nhược nói.

Bàng Sách biết Bạch Quân Nhược có ý tốt nhưng có câu “vô công bất thụ lộc” (ý là không làm việc gì thì không thể hưởng lộc). Bàng Sách cảm thấy Bạch Quân Nhược đối với Tuyết nhi không đơn giản nên Bàng Sách nghĩ mình phải đề phòng hắn.

Nếu Bạch Quân Nhược biết Bàng Sách đang nghĩ gì về mình thì nhất định hắn sẽ tức giận đến nỗi muốn đi nhảy sông tự tử. Có trời đất chứng giám, hắn thật lòng yêu mến Bàng Lạc Tuyết, hắn hoàn toàn không có ý gì xấu xa với nàng.

“Thôi được rồi, các huynh về trước đi. Muội còn muốn tới cung Thần Hi.” Bàng Lạc Tuyết quay về phía hai người nói.

Hai người liếc mắt nhìn nhau, không thể làm gì khác hơn, đành làm theo ý nàng trở về trước.

Bàng Lạc Tuyết nhìn sắc trời. Hoàng hậu có để lại một cung nữ để dẫn nàng đi, nhưng mới vừa đi được nửa đường thì một tiểu thái giám xuất hiện gọi nàng “Công chúa, xin dừng bước.”

Bàng Lạc Tuyết quay đầu lại, nhìn thấy một tiểu thái giám xa lạ, nói “Có chuyện gì?”

Thái giám cung kính hồi đáp “Bẩm Tuyết công chúa, , die,n; da.nlze.qu;ydo/nn.. tiểu nhân là thân cận của Nghi quý phi. Quý phi nương nương muốn mời công chúa tới cung để bàn luận chuyện đại sự.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.