Khuynh Thành Tiểu Độc Phi

Chương 264: Chương 264: Mục đích của đại phu nhân




Bàng Quốc Công liếc mắt nhìn lão mụ đang cúi đầu, nhận ra người này chính xác là kẻ hầu bên cạnh lão phu nhân. Vì Thu Nguyệt cần được chăm sóc nên lão phu nhân đã phái lão mụ này đến chỗ nàng. Vậy nên đại phu nhân không thể mua chuộc được lão bà này. Huống chi vào lúc đó đại phu nhân không có ở trong phủ, thân thể đã rất yếu thì nàng còn tâm trí nào để tính toán mưu hại người khác nữa. Vậy cũng chứng tỏ chính nhị phu nhân ghen tỵ nên làm hại đến Thu Nguyệt. Nói vậy, cũng do chính ông làm hại đến phu nhân Thu Nguyệt của mình.

“Ừm, không sai, ta xác nhận ngươi là người hầu bên cạnh lão phu nhân.”

Bàng Quốc Công liếc mắt nhìn lão mụ đang quỳ trên mặt đất, nói: “Ngươi nói mau, nhị phu nhân có từng đến thăm phu nhân Thu Nguyệt không?”

Lão mụ gật đầu nói : “Bẩm lão gia, một tháng trước, nhị phu nhân đã từng vào sân thỉnh an lão phu nhân. Đồng thời. lúc đó nhị phu nhân cũng muốn đến thăm phu nhân Thu Nguyệt một lát. Vì lão nô không yên lòng, mà cũng vì lão phu nhân đã căn dặn phải cố gắng chăm nom Thu Nguyệt nên nô tỳ ở bên ngoài lặng lẽ theo dõi mọi động thái cuả nhị phu nhân.”

Nhị phu nhân lo lắng ngẩng đầu nhìn đại phu nhân một chút, mà lúc này cũng vừa lúc đại phu nhân nhìn lại nàng. Đại phu nhân nở nụ cười với nhị phu nhân, nụ cười thật tươi đủ để nhị phu nhân cảm thấy thân thể lạnh toát, lỗ chân lông cũng đều muốn nứt ra rồi. Đây chính là mưu kế mà đại phu nhân đã tính toán kỹ từ trước. Lần trở về này sợ rằng thứ nàng ,muốn chính là tính mạng của nhị phu nhân.

“Phu nhân. . . . .” Nhị phu nhân nhỏ giọng nói.

Đại phu nhân cười giễu nói: “Nếu muội muội muốn chứng cứ thì bổn phu nhân liền cho muội chứng cứ. Tất cả những thứ này đều do muội gieo gió gặt bão, không trách được người khác.”

Dương thị xoay người, để lại bóng lưng lạnh lẽo phía sau Vương Nhược Sanh. Mà giờ phút này, Vương Nhược Sanh cũng cảm thấy lạnh lẽo bởi vì thực tế tháng trước nàng đã tới thăm con tiện nhân Thu Nguyệt kia.

“Ngươi thấy nhị phu nhân vào trong làm gì?”

Dương thị đứng trước mặt Bàng Quốc Công, giọng nói tuy nhẹ nhàng nhưng không kém khí thế oai hùng và mạnh mẽ.

“Hồi bẩm phu nhân, lúc đó nhị phu nhân vào trong và đi tới bàn trang điểm của phu nhân Thu Nguyệt. Sau đó cũng không biết vì sao nhị phu nhân cầm một cây trâm và đâm vào thân thể của phu nhân Thu Nguyệt. Lúc đó nô tỳ sợ quá, và cũng sợ nhị phu nhân trách cứ nên không dám lên tiếng. Còn nhớ lúc đó phu nhân Thu Nguyệt không cách nào mở miệng được, thậm chí ngay cả khi nàng muốn phản kháng cũng không được.”

“Ngươi nói bậy.” Ánh mắt nhị phu nhân lơ lửng không cố định, giờ phút này nàng chỉ biết nàng không thể thừa nhận. Nàng quá rõ địa vị của con tiện nhân Thu Nguyệt trong lòng lão gia lớn bao nhiêu nên lúc này nàng không thể chỉ vì nó mà hủy hoại cả cuộc đời mình. Nàng không thể thừa nhận, nhất quyết không được thừa nhận.

Nhị phu nhân quỳ gối đi đến bên chân Bàng Quốc Công, hai tay lôi kéo y phục của hắn, nước mắt mạnh mẽ chảy xuống, nói: “Lão gia, lão gia, lão gia nhất định phải tin tưởng thiếp. Nhất định là có người muốn hại thiếp nên mới muốn làm như vậy. Thiếp và Thu Nguyệt muội muội không thù không oán, vì cớ gì thiếp muốn hại nàng? Thiếp không có lý do gì muốn hại Thu Nguyệt cả.”

Đại phu nhân liếc mắt nhìn lão mụ đang quỳ dưới đất, mở miệng nói: “Ngươi nói lại, lúc đó nhị phu nhân nói gì?”

“Lúc đó lão nô đứng cách đó khá xa vì sợ nhị phu nhân phát hiện. Có điều lão nô vẫn nghe được nhị phu nhân nói tuy phu nhân Thu Nguyệt đã trở thành phế nhân nhưng lại vẫn được lão gia sủng ái , lại còn trang hoàng căn phòng hết sức lộng lẫy. Điều này khiến nhị phu nhân không nhịn nổi nên cầm cây trâm đâm vào người phu nhân Thu Nguyệt.”

Hai mắt nhị phu nhân đỏ ngầu trừng mắt nhìn lão mụ, nói: “Ta và ngươi không thù không oán, vì sao phải hại ta? Nói mau, ai đã mua chuộc ngươi để nói xấu ta như vậy?”

Bàng Quốc Công tức giận đến nỗi cả người đều phát run, Thu Nguyệt đã là phế nhân mà người nữ nhân ác độc này còn dám đâm cây trâm vào thân thể của Thu Nguyệt.

Bàng Quốc Công mạnh mẽ đạp vào bụng của nhị phu nhân, chỉ thẳng vào người nàng nói: “Ngươi thật là một nữ nhân độc ác, Thu Nguyệt đã trở thành phế nhân vậy mà ngươi lại tàn độc như vậy. Nàng không thể nói chuyện nên ngươi làm vậy phải không?”

“Lão gia, không phải thiếp, thật sự không phải thiếp, thiếp thật không làm hại đến Thu Nguyệt.”

Nhị phu nhân ôm bụng, cổ họng dâng lên một mùi tanh nồng.

“Muội muội, ta khuyên muội vẫn nên nhận tội đi.” Dương thị ngồi chồm hỗm trên mặt đất liếc mắt nhìn nhị phu nhân.

Ánh mắt nhị phu nhân đầy tức giận, hung hãn nói: “Đại phu nhân, nếu tỷ biết Thu nguyệt bị thương thì muội khẳng định tỷ cũng muốn đến gặp Thu Nguyệt. So với muội, người thù oán nhất với Thu Nguyệt chính là tỷ.”

Dương thị lắc đầu, cười nói: “Muội muội, tỷ vốn không muốn cùng muội tranh cãi đến khó coi như vậy. Tính tình muội vẫn vậy, biết sai không hề hối cải.”

Bàng Lạc Tuyết chỉ thầm lắc đầu, thở dài một hơi. Lúc này nàng đã đoán được mẫu thân mình muốn làm gì rồi, thực sự là thâm tàng bất lậu(*). Xem ra mẫu thân đã có ý định nếu không giết được nhị phu nhân thì cũng phải chơi nàng một vố thật đau.

(*) Cao thâm không dễ lộ ra, ý chỉ người có năng lực nhưng lại giỏi che giấu mọi người.

“Chuyện này cũng không có gì khó.” Bàng Lạc Tuyết nói.

Ánh mắt của mọi người đều nhìn chằm chằm vào Bàng lạc tuyết.

Đại phu nhân ôn nhu cười nói: “Tuyết Nhi, không biết con có chủ ý gì tốt?”

Bàng Lạc Tuyết suy nghĩ một chút, lại duỗi tay chỉ vào phu nhân Thu Nguyệt đang nằm đó, nói: “Vậy hãy cởi y phục của di nương Thu Nguyệt xem trên người nương thật sự có vết thương hay không thôi.”

“Tuyết Nhi nói có lý, nếu Nhị muội muội nói rằng tỷ đổ oan cho muội thì muội muội hãy nhìn vết thương thật sự của Thu nguyệt thôi., Vết thương này chắc tỷ không làm giả được đâu.”

Bàng Quốc Công gật đầu đồng ý.

“Tử Quyên, Tử Tước, các ngươi hãy tới giúp đỡ.” Bàng Lạc Tuyết nói.

“Chờ một chút, Nhị muội muội, muội cũng không cần giả bộ giúp đỡ đi.”

Bàng Lạc Tuyết bất đắc dĩ lắc đầu, nói: “Đại tỷ tỷ, chắc tỷ cũng biết việc này đúng không? Vậy vết thương này sao có thể giả được? Tốt xấu gì tỷ cũng nên đến xem vết thương của di nương là thật hay giả đây và tỷ cũng nên biết vết thương này cần bao nhiêu thời gian để chữa lành được đây.”

Khuôn mặt Bàng Lạc Vũ đỏ lên. Khi nãy Bàng Quốc Công mới cho nàng một cái tát, lúc này tấm mặt nạ giả kia sắp bung ra, thật sự rất khó chịu.

“Mặt tỷ tỷ?” Bàng Lạc Tuyết chậm rãi nói.

Ánh mắt Bàng Lạc Vũ lơ lửng, cũng cảm thấy gì đó nên nhanh chóng vuốt mặt mình, sốt ruột hỏi: “Mặt tỷ làm sao?”

Khóe miệng Bàng Lạc Tuyết nhếch lên, nở nụ cười xấu xa: “Không có gì. Muội thấy khuôn mặt tỷ tỷ ngày càng xinh đẹp chói lọi.”

Bàng Lạc Vũ thở phào nhẹ nhõm, thở dài thầm nghĩ khuôn mặt của mình không có chuyện gì là tốt rồi.

“Băng Nhi cũng cảm thấy vết thương đã qua một tháng thì làm sao có thể giả được.” Bàng Lạc Băng chậm rãi nói.

“Tử Quyên, Tử Tước, còn đứng ngây ra đó làm gì, không mau tới giúp.” Bàng Quốc Công quát.

“Vâng, thưa lão gia.”

Tử Quyên và Tử Tước cùng liếc mắt nhìn nhau, bước lên chuẩn bị cởi y phục của Thu Nguyệt.

Vốn cho là chỉ hé mở y phục một chút thôi rồi sau đó lại đóng lại như thường nhưng Tử Tước và Tử Quyên không ngờ khi mới vừa mở cúc áo ra thì bên trong lại lộ ra những mảng thịt thối rữa, mục nát, ngay cả son phấn cũng không thể che đậy được mùi vị từ người nàng bốc lên.

Mọi người cũng không nhịn được bắt đầu quay mặt đi mà ngược lại Dương thị nhìn chằm chằm không chớp mắt vào những mảng thịt thối trên người phu nhân Thu Nguyệt. Quần áo mở ra càng ngày càng nhiều thì từng vết thương đập vào mắt mọi người khiến những người đứng đó há miệng kinh hãi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.