Khuynh Thành Tiểu Độc Phi

Chương 98: Chương 98: Mười vị trí






Người biết thân phận hoàng tử Hải quốc của Bạch Quân Nhược không phải là nhiều, đôi mắt hắn dưới ánh nắng mặt trời có ánh sáng màu lam u ám nhàn nhạt lóe lên, tăng thêm một phần cảm giác thần bí.

Bất quá hắn còn là thương nhân đứng đầu tứ quốc, hắn quản mạch sống của tứ quốc, bất kì một quân vương của quốc gia nào cũng không dám khinh thường sẳn nghiệp của Bạch gia. Bất quá điều khiến hoàng đế của tứ quốc được an ủi chính là từ trước đến nay Bạch gia buôn bán tương đối an phận, mang đến lợi ích không nhỏ cho mỗi quốc gia.

Bàng Lạc Tuyết nhìn ánh mắt Bạch Quân Nhược, nhìn thấy ánh mắt óng ánh ánh lam liền nhớ lại làn khói trên biển sao mênh mông kia, cũng biết hắn là ai, tuy nhiên kiếp trước Bạch Quân Nhược tương đối lạnh nhạt, hắn tới đây bất quá chỉ vì muốn nhìn đệ nhất tài nữ trong truyền thuyết mà thôi, không biết kiếp này Bàng Lạc Tuyết nàng đoạt vị trí tài nữ của Bàng Lạc Vũ, hắn lại tới làm chi.

Đi tới ngay phía sau Bạch Quân Nhược là Tấn vương gia, lần đầu Tấn vương thấy Bạch Quân Nhược cũng cảm thấy người này bất phàm, nếu có thể lôi kéo hắn đến bên cạnh, sự trợ giúp với ngôi vị hoàng đế nhất định sẽ không thể bình thường.

Tấn vương dĩ nhiên cũng nhìn thấy Bàng Lạc Tuyết cùng Dự vương đứng chung một chỗ, gió hồ thổi qua, tóc Bàng Lạc Tuyết dài đến eo, tóc đen tung bay, càng lộ vẻ mỹ nhân như ngọc.

Tấn vương nói: "Thì ra là Nhị tiểu thư cũng ở đây."

Bàng Lạc Tuyết nhướng mày nói: "Yết kiến Tấn Vương điện hạ, ta có quan hệ thân thiết với Trường Nhạc công chúa, tất nhiên cũng sẽ ở chỗ này."

Bàng Lạc Tuyết nhìn Bạch Quân Nhược bên cạnh nói: "Vị công tử bên cạnh Tấn vương này, nhìn thật lạ mắt." Lúc Bàng Lạc Tuyết nói đến chữ mắt lại nhìn hắn một cái.

Bạch Quân Nhược liếc mắt nhìn Bàng Lạc Tuyết cảm thấy sự nhạy cảm của nha đầu này quả thật không binhg thường a, thản nhiên nhìn nàng một cái.

Bản thân Tấn vương cũng không biết Bàng Lạc Tuyết có ý gì, thế nhưng trực giác của hắn nói cho hắn biết, lai lịch công tử này không nhỏ. Vì thế hắn mới nguyện ý giao dịch với hắn.

Trường Nhạc công chúa phong tư yểu điệu đi vào, nhìn mọi người nói: "Đa tạ các vị đến đây, các vị có thể tới được cuối cùng có thể thấy được tất cả đều là người tài trẻ tuổi của Đông Tần, Trường Nhạc có một yêu cầu quá đáng." Trường Nhạc nhìn mọi người một cái.

Những người khác đều mang một bộ mặt đã hiểu rõ, chỉ có Bạch Quân Nhược nhíu mày, tròng mắt thâm thúy nhìn về phía Trường Nhạc công chúa: "Ý tốt của công chúa, tại hạ xin nhận. Tuy nhiên ta ở nơi này chẳng qua là vì phong thổ nhân tình cùng Thúy Vi lâu tiếng tăm lừng lẫy của Đông Tấn mà thôi."

Thích Dao nghiêng đầu nhìn Bạch Quân Nhược một cái. Lại nghĩ về trước đây, mặc dù nàng là lâu chủ của Thúy Vi Lâu, nhưng hết thảy đều là do Bàng Lạc Tuyết sắp xếp.

Tấn vương nói: "Bạch huynh, sợ rằng ngươi không biết, vị cô nương này chính là lâu chủ của Thúy Vi Lâu, Dao lâu chủ."

Tấn vương cười với Thích Dao như gió xuân ấm áp, chỉ tiếc Thích Dao chỉ lạnh lùng nhìn Tấn vương một cái, Tấn vương không vui. Thầm nghĩ, sản nghiệp của Thúy Vi Lâu này đã uy hiếp được sản nghiệp của hắn. Nếu hắn có thể mượn tay Bạch công tử, lật đổ nàng cũng thật tốt. Mình không có được, người khác cũng đừng mong có được.

Bạch Quân Nhược liếc mắt nhìn Thích Dao lạnh nhạt, hắn vốn cho rằng nơi sản nghiệp lớn như Thúy Vi Lâu, chủ nhân nhất định phải là một người khéo léo, mà cảm giác đầu tiên Thích Dao cho hắn chính là, nàng chỉ là lâu chủ, lại chưa chắc đã là chủ nhân của tòa lâu này.

Không thể không bội phục đầu óc của Bạch Quân Nhược, không hổ là thương nhân lớn nhất tứ quốc. Dậm chân một cái cũng có thể khiến cho kinh tế bốn nước hỗn loạn, ánh mắt nhìn người đúng là không bình thường.

Bản thân Thích Dao xuất thân là người học võ, đối với việc giao tiếp với người khác, vẫn còn phải học tập, chẳng qua nếu hôm nay Bạch Quân Nhược đi với Tấn vương, vậy thì nàng cũng không thể cho hắn sắc mặt tốt.

Dự vương thấy Bàng Lạc Tuyết vẫn nhìn chằm chằm vào Bạch Quân Nhược, bình dấm trong lòng nhất thời bị đổ, không vui chắn trước người Bàng Lạc Tuyết, cau mày nhìn Bàng Lạc Tuyết nói: "Chẳng lẽ trên mặt hắn nở đầy hoa sao? Ngươi cứ nhìn hắn chằm chằm như vậy."

Bàng Lạc Tuyết hồi thần, nhìn vẻ mặt ủy khuất của Dự vương, buồn cười, nàng bất quá chỉ là không muốn có nhiều kẻ thù mạnh, không thể làm gì khác hơn là nói: "Ta thấy Bạch công tử xuất thân không tầm thường, lời nói cử chỉ lại không giống như tiểu nhân, Chính Dương không nên hiểu nhầm."

Mặc dù Dự vương không biết ý tứ của Bàng Lạc Tuyết, nhưng hắn cũng cảm giác được khí chất của Bạch Quân Nhược không phải là bình thường, ôm quyền nói với Bạch Quân Nhược: "Chình Dương thấy Bạch công tử rất có hứng thú với chuyện buôn bán của Đông Tần, tại hạ có mấy phần giao tình cùng Dao lâu chủ Thúy Vi Lâu, tại hạ rất muốn tiến cử giúp công tử."

Bạch Quân Nhược cũng ôm quyền nhìn Dự vương một cái nói: "Đa tạ ý tốt của Dự vương điện hạ, bất quá tại hạ chỉ có hứng thú với chủ nhân của Thúy Vi Lâu, không phải là lâu chủ." Vừa nói vừa có thâm ý khác nhìn Thích Dao một cái.

Dự vương nhìn Thích Dao một cái, thấy thân thể Thích Dao giật nhẹ, trong nháy mắt liền hiểu được.

Thích Dao nghe được lời của Bạch Quân Nhược, theo bản năng nhìn Bàng Lạc Tuyết một cái, chẳng qua là động tác của Thích Dao nhanh, lại đang xoăn xoăn mái tóc dài, khong có người nào chú ý tới, nhưng cũng không phải là không có người chú ý, Dự vương cùng Bạch Quân Nhược nhạy bén, hướng Thích Dao nhìn tới vừa rồi là hướng của Bàng Lạc Tuyết, mặc dù Trường Nhạc công chúa đứng bên người Bàng Lạc Tuyết, nhưng trực giác nói cho bọn hắn biết, người này nhất định không phải Trường Nhạc công chúa mà là Bàng Lạc Tuyết.

Nghi ngờ của Dự vương nhất thời được hóa giải, không trách được nha đầu này cả ngày thần thần bí bí, thì ra là bản lãnh này đây.

Bạch Quân Nhược nhìn Bàng Lạc Tuyết nói: "Không biết tiểu thư xưng hô như thế nào?"

Trường Nhạc công chúa cười giới thiệu: "Đây là đích nữ của Bàng Quốc công phủ, Nhị tiểu thư Bàng Gia, Tuyết Quận chúa."

Bạch Quân Nhược nhướng mày hành lễ nói: "Thì ra là Quận chúa, Quân Nhược yết kiến Quận chúa."

Bàng Lạc Tuyết đáp lễ lại nói: "Công tử khách khí rồi, nếu công tử không ngại thì gọi ta là Tuyết nhi là được rồi."

Bạch Quân Nhược rất vừa ý tính tình này của Bàng Lạc Tuyết, không làm bộ như những tiểu thư khuê các khác, hảo cảm lập tức tăng lên gấp bội: "Tuyết Nhi, vậy ngươi cũng không nên không có việc gì thì gọi ta là công tử như vậy, gọi ta là Quân Nhược là được rồi."

Bàng Lạc Tuyết cười cười.

Trường Nhạc công chúa thấy không khí không tệ thì nói: "Không biết, công tử cảm thấy đề nghị vừa rồi của ta thế nào?"

Bạch Quân Nhược nhìn Trường Nhạc công chúa một cái.

Bàng Lạc Tuyết nói: "Công chúa, công tử sợ rằng cũng chỉ muốn tham gia những chuyện của thương nhân mà thôi, dù sao cũng là chuyên của Đông Tần quốc chúng ta, sao lại có thể làm phiền Bạch công tử." Vừa nói vừa nháy mắt mấy cái với Trường Nhạc công chúa và Thích Dao.

Thích Dao nói: "Cũng phải nói, những người được chọn lần này đều là người tài của Đông Tần quốc, nếu Bạch công tử không cẩn thận thua, chúng ta cũng không thể trách tội hắn a."

Lời nói này của Thích Dao có phần không tốt, Trường Nhạc công chúa biết hai người này cũng là vì giúp nàng. Qủa nhiên Bạch Quân Nhược nhướng mày nói: "Dao lâu chủ, coi như bổn công tử không phải là người Đông Tần quốc các người, cũng chưa chắc lúc thay người Đông Tần quốc các ngươi xuất chiến sẽ thua." Vừa nói vừa mở chiết phiến ra phe phẩy.

Bàng Lạc Tuyết nói: "Vậy thì đa tạ sự khảng khái của Bạch công tử."

Bạch Quân Nhược nhất thời có cảm giác suy nghĩ của mình bị đình trệ. Nhìn Bàng Lạc Tuyết một cái: "Lời này của Tuyết Nhi là có ý gì."

Bàng Lạc Tuyết cười đến vô hại: "Chẳng lẽ việc Quân Nhược nói việc xuất chiến thay Đông Tần quốc sẽ khong thua là giả sao?"

Bạch Quân Nhược cau mày nói: "Đây tất nhiên là thật." Bạch Quân Nhược hiểu rõ ràng tài năng của mình, nếu dám nói, nhất định sẽ làm được.

Bàng Lạc Tuyết cười giảo hoạt: "Mọi người cũng nghe được rồi, ngươi tự nguyện thay Đông Tần quốc xuất chiến, hơn nữa nhất định sẽ thắng. Quân Nhược thật sự rất tài giỏi."

Bạch Quân Nhược bất đắc dĩ lắc đầu thầm nghĩ: "Trong lúc mình vòng vo đã bị nha đầu này cuốn vào tròng rồi. Cũng được, dù sao cũng không phải là đại sự gì, hơn nữa, bây giờ hắn rất có hứng thú với Bàng Lạc Tuyết này."

Bàng Lạc Tuyết bị hắn nhìn đến tê da đầu, Dự vương cản trước người Bàng Lạc Tuyết, nhìn Bạch Quân Nhược nói: "Không biết hiện tại công tử ở đâu? Nếu chưa chọn được chỗ tốt, Dự vương phủ của ta hoan nghênh công tử."

Tấn vương vội vàng nói: "Dự vương hoàng huynh. Bạch công tử là đi cũng với ta, theo lý cũng nên do hoàng đệ ta mang Bạch công tử đi thưởng thức phong thổ của Đông Tần ta." Tấn vương không muốn đem ngọn núi dựa của mình chắp tay dâng cho người khác.

Bạch Quân Nhược nhìn vẻ mặt của Tấn vương trước mặt trong lòng chán ghét nói: "Ý tốt của hai vị Vương gia, tại hạ xin nhận, chẳng qua ở Đông Tần này tại hạ vẫn có mấy chỗ nhỏ để đặt chân, cũng không phiền đến nhị vị."

Tấn vương gấp gáp, nơi nào có thể tốt hơn phủ đệ thoải mái của hắn đây.

Bạch Quân Nhược nói với Bàng Lạc Tuyết: "Tuyết Nhi, ta ở tại Bạch phủ phía sau Thúy Vi Lâu, có chuyện gì đại khái cũng có thể đi tìm ta." Vừa nói vừa lấy ra một ngọc bội Phỉ Thúy từ trong ngực thả vào trong tay Bàng Lạc Tuyết.

Tấn vương nhớ tới Bạch phủ đó là thủ phủ của Tứ quốc, lúc này cũng đã hiểu được Bạch Quân Nhược là người thế nào, thầm nói: "Số của Nhị tiểu thư này đúng thật là tốt, nếu có được một tay Bạch công tử trợ giúp, như vậy ngôi vị hoàng đế cách hắn cũng không xa, bất quá nhìn thấy Bạch Quân Nhược rất cỏ hảo cảm với Bàng Lạc Tuyết, nếu mình tặng Bàng Lạc Tuyết cho hắn, không biết có thể đổi lấy sự ủng hộ của hắn hay không."

Không thể không nói suy nghĩ của Tấn vương quả thật là tốt, chỉ tiếc tính toán trong mắt của hắn toàn bộ đều rơi vào trong mắt mọi người, khiến cho người ta cảm thấy khinh thường, Tấn vương nhìn Bạch Quân Nhược lấy lòng nói: "Ta cùng Tuyết Nhi đều là người một nhà, có chuyện gì Bạch công tử cũng nên thông báo với Tiểu vương một tiếng, Tiểu vương nhất định sẽ dốc hết toàn lực."

Bàng Lạc Tuyết nghiêng đầu nhìn về phía Tấn vương nói: "Vương gia, không biết lúc nào thì Tuyết Nhi lại thành người một nhà với người rồi, chuyện tốt bậc này, Bàng Lạc Tuyết ta cũng không dám với cao."

Tấn vương rất đắc ý, thật giống như Bàng Lạc Tuyết là người một nhà với hắn, là Bàng Lạc Tuyết chiếm được một phần tiện nghi, nói: "Ta sẽ cưới tỷ tỷ ngươi làm chính phi, chúng ta không phải sẽ trở thành người một nhà sao?"

Bàng Lạc Tuyết cười nói: "Vương gia chịu nâng đỡ, Bàng Lạc Tuyết ta thật là thụ sủng nhược kinh, tuy nhiên Bàng Lạc Vũ chẳng qua chỉ là một thứ nữ của gia tộc thôi, huống chi nàng còn không có được sự yêu thương như Tam muội muội thứ xuất, àm ta lại là đích nữ con chính thê của Bàng Quốc công phủ, sao có thể đánh đồng các nàng cùng với ta, Tấn Vương phi, Tuyết nhi cũng không dám nhận thân thích loạn."

Thích Dao cũng nói: "Người nào không biết chuyện cũ kia của Tấn vương cùng đại tiểu thư kia, Tuyết Nhi còn chưa cập kê, vương gia cũng nên chú ý tốt một chút, tránh làm bẩn thanh danh của người khác."

Lời nói này của Thích Dao có thể nói là không phải độc bình thường, mặt Tấn vương đều co quắp, dù là Bạch Quân Nhược được nuôi dưỡng tốt cũng không nhịn được mà phụt cười.

Tấn vương nhìn Bàng Lạc Tuyết, nắm chặt tay đi đến bên cạnh Bàng Lạc Tuyết nói: "Ngươi nên biết, sức chịu đựng của ta là có hạn."

Bàng Lạc Tuyết nhướng mày nói: "Vương gia, ngài phải biết, ruột của ta ngắn, không muốn bị khiên cho ghê tởm đến nôn ói."

Tấn vương phẫn hận xoay người, rồi nói với Dự vương: "Tiểu Vương còn có chuyện chưa xử lý xong, xin được cáo lui trước."

Dự vương nhướng mày nói: "Tùy Tấn vương."

Nói dứt lời Tấn vương nhảy về bên bờ, Bạch Quân Nhược cũng nói: "Sắc trời không còn sớm, ta cũng về đây." Vừa nói vừa tung người nhảy một cái về phía mặt đất, động tác thành thục lưu loát, vừa nhìn là biết ngay.

Bàng Lạc Tuyết nói: "Như vậy một danh ngạch nữa cũng đủ rồi."

Trường Nhạc nắm tay Bàng Lạc Tuyết nói: "Lần này thật đúng là đa tạ ngươi."

Bàng Lạc Tuyết cười cười, Dự vương nhìn Bàng Lạc Tuyết nói: "Sao ngươi nhìn ra được thân phận của hắn."

Bàng Lạc Tuyết chỉ chỉ cặp mắt, Dự vương gật đầu một cái, suy nghĩ nha đầu này đúng là tinh tế.

Mặc dù nhiệm vụ của Trường Nhạc công chúa hoàn thành, nhưng cũng sai người đến tặng lễ vật cho tài tử giai nhân ngày hôm nay, để các nàng chơi tận hứng, mới phân phó người trở về...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.