Khuynh Thành Tiểu Độc Phi

Chương 242: Chương 242: Phương thuốc bí mật của Nam Chiếu quốc




Bạch Quân Nhược lấy từ trong ngực mình ra dược Kim Sang đưa cho Sở Mộc Dương. Sau đó, hắn quay đầu đi đến bên cạnh Sở Mộc Dương nói: “So với Triệu Chính Dương, ta vẫn thuận mắt với ngươi hơn. Đây là phương thuốc tinh chế độc nhất của Hải Quốc chúng ta, ngươi cũng nên thoa thuốc đi. Lát nữa, ta sẽ sai nha đầu Liên Diệp nấu chút canh cho ngươi tẩm bổ. Giờ phút này ngươi cũng không được chết, muốn chết thì đợi cứu được Tuyết nhi rồi hãy chết.”

Sở Mộc Dương cúi đầu cười cười, hắn cầm bình, dùng miệng mở nút nắp chai nắp. Thuốc trong bình có mùi vị nhàn nhạt, thậm chí Sở Mộc Dương còn có thể cảm thấy dược liệu trong bình toả ra. Hắn chợt nhíu mày: “Thật không hổ danh là hoàng thất Hải Quốc. Có thể điều chế ra loại dược như thế này cũng thể hiện Hải Quốc đã mạnh hơn Tứ quốc gấp trăm lần rồi.”

“Ngươi cũng không hổ danh là sư phụ của Tuyết Nhi. Đây chính là dược hoàng thất Hải Quốc chúng ta. Nếu so với dược liệu của Tứ quốc, nó có hiệu quả tốt hơn nhiều.” Bạch Quân Nhược tự hào nói.

Sở Mộc Dương khó khăn lắm mới mở miệng được, nhưng vì quá đau nên hắn cũng không tiếp tục nói nữa mà trực tiếp lấy ra thoa vào vết thương.

“Ngươi không sợ ta bỏ độc vào bên trong sao?” Bạch Quân Nhược hỏi.

Sở Mộc Dương làm ra vẻ thản nhiên, ngược lại hắn đổ thuốc lên vết thương càng nhiều. Thấy vậy, khoé miệng Bạch Quân Nhược hơi nhếch lên.

Sở Mộc Dương vừa nghiêng bình thuốc Kim Sang, vừa nói với Bạch Quân Nhược: “Ngươi biết không? Thuốc giải này được điều chế từ máu của hoàng thất Hải Quốc.”

“Sao ngươi biết?”

Bạch Quân Nhược quay đầu lại tò mò hỏi.

“Nghe nói, chủng độc dược này là do độc sư giỏi nhất Nam Chiếu quốc điều chế ra. Ban đầu chủng độc dược này được điều phối với trên trăm loại độc dược. Vì hoàng thất Nam Chiếu quốc chúng ta luôn dùng phương thuốc phối hợp nên ta mới có duyên được nhìn đến một lần và cũng vì thế mới biết cách điều chế nó.”

“Vậy thì phương thuốc đó với hoàng thất Hải quốc thì có quan hệ gì?”

Sở Mộc Dương cười nói: “Trong mật thất của Nam Chiếu quốc có ghi chép lại một chuyện vô cùng kỳ diệu. Trong đó có ghi chép rằng từng có một thành viên trong hoàng thất Hải quốc đã đến thăm Nam Chiếu quốc. Ngươi cũng biết Nam Chiếu quốc và Hải Quốc vốn nổi danh nhất là y dược. Cho nên vị hoàng thất Hải Quốc đã từng mang theo rất nhiều tùy tùng đi tới hoàng cung Nam Chiếu quốc. Hắn nói muốn học về độc thuật Nam Chiếu quốc. Chính vì thế, hắn được hoàng thất Nam Chiếu quốc tiếp đãi rất long trọng và sẵn sàng ở lại Nam Chiếu quốc khoảng hai năm để học hỏi về độc thuật Nam Chiếu quốc. Nhưng một ngày kia, hắn có ý tưởng táo bạo, muốn lấy dòng máu của chính mình hoà với dòng máu hoàng thất Nam Chiếu quốc để cho ra đời mtộ loại độc dược độc nhất trên thế gian mà không nói cho bất kỳ ai biết. Máu của hoàng thất Hải Quốc vốn không đồng dạng với máu của hoàng thất Tứ Quốc nên theo ghi chép lại, ta được biết dòng máu của hoàng thất Hải Quốc có màu giống như rong biển mà hoàng thất Hải Quốc vẫn luôn ăn rong biển nên máu của họ sẽ có màu sắc cùng hình dạng giống như thế.”

Theo Bạch Quân Nhược được biết, máu của bọn họ đều xuất phát từ một loại tảo thực dụng có tên gọi là tảo Hải Thần. Nếu ai thường xuyên ăn nó thì cơ thể sẽ cường tráng, khoẻ mạnh. Đặc biệt, nó lại rất tốt cho thị lực, thậm chí nó tốt đến nỗi khi ngam7 mình dười nước vẫn có thể nhìn thấy mọi thứ chung quanh. Hắn nói: “Đó là tảo Hải Thần. Truyền thuyết nói rằng Hải Thần ban cho Hải Quốc chúng ta một món quà tặng, trước kia ít ai biết đến. Chỉ có những người trong hoàng thất Hải Quốc mới có thể ăn nó. Nhưng bây giờ ngược lại nó có rất nhiều, mùi vị lại có điểm lạ. Ta cũng không thích ăn nhưng cũng bị bọn họ mạnh mẽ nhét vào miệng không ít. Thế nhưng sau khi ăn thị lực xác thực tốt hơn rất nhiều, thậm chí vào buổi tối cũng có thể thấy rõ.”

“Vậy thì đúng rồi, loại này giống như rong biển mà chỉ có ở Hải Quốc. Ta nghe nói chúng vô cùng khó hái nhưng trong máu của hoàng thất Hải Quốc các ngươi có sẵn loại thực vật này. Vì vậy, chỉ có máu của ngươi mới có thể dùng làm thuốc dẫn để điều chế thuốc giải thành phần cho Tuyết nhi.” Sở Mộc Dương nói xong, mắt nhìn Bạch Quân Nhược.

Bạch Quân Nhược gật đầu một cái nhưng cũng rất nhanh ý thức được có chuyện không đúng. Nếu vậy thì tại sao Sở Mộc Dương lại cần nhiều máu như vậy, lại còn dùng cả máu của chính hắn nữa.

“Sở Mộc Dương, ngươi có chuyện gì gạt ta?” Bạch Quân Nhược nhìn Sở Mộc Dương, mắt mở thật to, ngụ ý bảo ta rất thông minh, ngươi đừng hòng lừa gạt ta.

Sở Mộc Dương cười nhạt một tiếng: “Ngươi đó, lúc cần thông minh thì thông minh, còn lúc nên hồ đồ thì rất hồ đồ, cũng không tệ. À, đúng rồi, để ta kể tiếp nửa đoạn sau, chính là hoàng thất Hải Quốc đã từng đem loại tảo này cho hoàng thất Nam Chiếu quốc chúng ta. Sau khi ăn xong, xác thực thị lực của hoàng đế đã khá lên rất nhiều nhưng đã nhiều năm như vậy rồi, ta cũng không biết hiện giờ nếu chúng ta ăn loại rong biển đó có tốt như vậy không? Ngươi cũng biết máu của hoàng thất Hải Quốc sẽ không giống máu của hoàng thất Nam Chiếu quốc chúng ta nên ta không biết nó có hữu dụng hay không . Chính vì thế, ta mới xin ngươi máu nhiều hơn một chút. Huống chi, Nam Chiếu .. quốc vốn nổi tiếng về độc dược mà Hải quốc lại nổi tiếng về thuốc giải nên ta xin thêm một chút máu của ngươi để dung hoà với máu của ta.”

Đến lúc này, Bạch Quân Nhược mới hiểu được vấn đề, thấy Sở Mộc Dương suy nghĩ thật thấu đáo. Hắn có thể vì Bàng Lạc Tuyết làm được tới mức độ này, nếu nói chỉ là tình thầy trò thì sẽ không ai tin.

“Ngươi sợ ta không cho ngươi máu đúng không?” Bạch Quân Nhược không tin những lời Sở Mộc Dương mới vừa giải thích.

Sở Mộc Dương biểu lộ vẻ sầu thảm, cười một tiếng nhìn Bạch Quân Nhược, nói: “Hoàng thất Hải Quốc có một quy định, đó là sẽ không được tuỳ tiện lấy máu của chính mình đưa cho bất cứ ai. Chắc ngươi cũng biết đến quy luật đó.”

Bạch Quân Nhược nhíu mày. Hắn cũng biết quy luật đó nhưng cũng không có nghĩa là hắn sẽ tuân theo. Dù sao cả Hải Quốc cũng do hắn định đoạt.

Sở Mộc Dương lắc đầu một cái, nói: “Ngươi đi lấy chút đồ ăn cho ta. Ta chạy một quãng đường dài như vậy, cũng cảm thấy đói bụng rồi. Sau đó, ngươi phải thường xuyên đưa thuốc giải vì ta vẫn còn cần ngươi giúp ta.”

Bạch Quân Nhược quay lưng lại gật đầu một cái và xoay người đi ra ngoài.

Sở Mộc Dương quay đầu, cười cười: “Bạch Quân Nhược, ngươi thật là một người thú vị.”

Nói xong hắn liền ngủ say sưa.

Mà ngoài sân. Thích Dao đứng đó phân tích dược thảo do Triệu Chính Dương sai người mang về. Theo trình tự tiến hành xử lý, các đại phu ở Viện thái y cũng phải đeo bao tay, đứng bên cạnh giúp một tay. Mỗi người phải cầm một loại dược tỉ mỉ phân tích.

Thích Dao nhìn thấy Bạch Quân Nhược ra ngoài, cau mày, nói: “Bạch Quân Nhược, sư huynh của ta đâu?”

“Hắn đói bụng nên ta đi lấy thức ăn cho hắn đây.”

“Vậy ngươi chuẩn bị nhiều thức ăn vào, ta cũng sắp phân tích xong mớ dược thảo này rồi, đoán chừng một lát Triệu Chính Dương cũng sẽ trở về. Bọn họ chạy mấy ngày đường có lẽ cũng chưa ăn gì đâu, ngươi chuẩn bị nhiều thức ăn vào.”

“Ừ.” Bạch Quân Nhược xoay người rời đi.

Thích Dao bĩu môi, nói lầm bầm: “Cứ làm ra vẻ lạnh lùng, hừ.”

Sau đó lại bắt đầu chuyên tâm phân tích dược liệu.

Mà ở một nơi khác, Triệu Chính Dương nhìn bao nhiêu đại phu thu thập dược thảo thành một núi lớn, trong lòng cũng từ từ trở nên có sức lực rồi.

“Thưa Vương Gia, hiện giờ cũng nhiều dược thảo rồi.” Bơi đứng bên cạnh nói.

Triệu Chính Dương nhìn vào đơn thuốc, cau mày hỏi: “Còn bao nhiêu loại thảo dược?”

“Chỉ còn một loại.” Bơi nhìn một chút, sau đó giao thảo dược cho Triệu Chính Dương.

“Còn một loại thôi sao?” Triệu Chính Dương quay đầu lại.

Bơi cau mày: “Loại dược cuối cùng này dường như rất khó hái, thuộc hạ phải đi chuẩn bị một chút.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.