Một tháng sau
Hiện tại hoàng hậu cũng đã chết rồi, nhi tử lại rất vâng lời, mà hơn nữa điều khiến Hoàng đế Đông Tần hài lòng nhất chính là rốt cục thiên sư đã có thể bắt đầu luyện chế đan dược trường sinh bất lão.
Vũ Dương đang ngâm mình trong hồ Ôn Tuyền, mái tóc màu đen cài trâm Phượng Hoàng đang được bới lên cao trông nàng cực kiều diễm.
Liên Nhi và Nguyệt Nhi đứng bên cạnh cầm y phục cho nàng.
“Nương nương, Vương gia đang chờ ở bên ngoài.”
Trong hồ Ôn Tuyền, Vũ Dương chợt mở mắt ra “Cứ để Vương gia chờ, lát nữa bổn cung sẽ đến.”
“Vâng.”
Triệu Chính Dương đang đứng trong điện Vũ Dương, vốn có quy luật đêm khuya hoàng tử không được phép tuỳ ý ở trong hoàng cung.
Từ khi biết Hoàng đế hại chết hoàng hậu, trong vòng một tháng đó Triệu Chính Dương cứ ở suốt trong phòng của mình, mãi đến tận khi có người bỏ một chút thuốc an thần vào nước của hắn khiến hắn mới bình tâm lại được phần nào.
“Vương gia, thực sự là ngạc nhiên, muộn như vậy mà Vương gia không ở trong Vương Phủ mà lại đến viếng thăm Bổn cung ở nơi này?”
Hiếm thấy Vũ Dương chưng diện trang phục một cách lộng lẫy như thế này, một thân lụa mỏng khắc hoạ dáng người uyển chuyển, cánh ve xuyên bạc màu hồng in trước ngực, eo cột đai Nhuyễn Yên xanh um, áo khoác màu trắng uốn lượn còn in hình hoa mai, trên hoa mai còn có cánh ve đậu xuống. Eo thon như tế liễu, bờ vai như được gọt dũa, cười duyên dáng, đôi mắt đẹp trong suốt.
“Nàng là người của Tuyết Nhi.” Triệu Chính Dương xem nàng như không khí nói.
Vũ Dương thở dài: “Vương gia thực tuyệt tình, hôm nay bổn cung cố tình trang điểm thật kỹ lưỡng mà cũng chẳng là gì trong mắt Vương gia.”
Triệu Chính dương nhìn nàng một cái, trong mắt hắn chỉ là Bàng Lạc Tuyết là khuynh thành tuyệt sắc thôi, còn những thứ khác không đáng là gì cả.
Vũ Dương thở dài một hơi, thật là một nam nhân hoàn mỹ, chỉ là hắn đã là người của Bàng Lạc Tuyết, mà nữ nhân độc phi kia, nàng thực sự không dám trêu chọc.
“Vương gia đến đây có chuyện gì?” Vũ Dương nhếch mày, hắn không phải là của mình cũng tốt.
“Tuyết Nhi cho nàng cái gì?” Triệu Chính Dương nhìn Vũ Dương.
Vũ Dương cười cợt “Tại sao Vương gia hỏi như vậy?”
“Tuyết Nhi cho nàng dược gì?” Triệu Chính Dương trầm giọng nói.
“Ha ha ha, ha ha ha, thực sự là tức cười.” Vũ Dương vuốt con mắt của mình có vẻ như nước mắt sắp tràn mi.
“Vương gia đang lo lắng điều gì?” Khuôn mặt Vũ Dương biến sắc “Chẳng lẽ cái chết của hoàng hậu không phải do nàng ta tạo thành sao?”
Triệu Chính Dương bị hỏi đến á khẩu không trả lời được “Nếu như ta là Bàng Lạc Tuyết thì chắc chắn ta cũng sẽ rời đi.”
Sắc mặt Triệu Chính Dương phát lạnh nhưng dường như hắn nghĩ đến điều gì nên im lặng.
“Tuyết Nhi nói ta nên đuổi về ngươi về Nam Chiếu Quốc, nghe nói lão Hoàng đế Nam chiếu Quốc sắp không xong rồi.”
Triệu Chính Dương nghĩ đến lá thư do Bàng Lạc Tuyết gửi đến, vốn cho rằng là Tuyết Nhi cần hắn nhưng kết quả là muốn hắn giúp đỡ đưa công chúa Vũ Dương ra khỏi cung.
Vũ Dương vừa nghe phụ vương mình sắp không xong thì sững sờ, sức khoẻ phụ vương kém đến mức kia sao? Không, nhất định là do mụ phù thủy hoàng hậu kia đang giở trò quỷ.
Nàng nghĩ vậy cũng cảm thấy căng thẳng, hiện giờ mình muốn xuất cung cũng là một vấn đề lớn.
“Vương gia, ta không được phép ra ngoài.” Vũ Dương cau mày.
Triệu Chính Dương đương nhiên biết chuyện này, hắn cũng không biết tại sao Bàng Lạc Tuyết lại muốn hắn đưa Vũ Dương đi. Vũ Dương rất được Hoàng đế sủng ái, đuổi nàng ra khỏi đây cũng không phải là chuyện đơn giản. Vì vậy, lúc nãy hắn mới hỏi nàng có phải là Bàng Lạc Tuyết cho nàng dược gì.
Hiện tại công chúa vũ Dương cũng lấy lại tinh thần nói “Đợi hai ngày nữa đi. Hiện tại bệ hạ không thể rời bỏ ta, ta cũng không có cách nào.”
“Việc này ta biết, nói chung hai ngày nay ta sẽ nghĩ biện pháp, ngươi cứ chuẩn bị sẵn sàng.”
Vũ Dương đứng lên hành lễ nói “Đa tạ Vương gia nhọc lòng.”
“Công chúa khách khí. Ta sẽ nghĩ biện pháp, công chúa cũng chuẩn bị sẵn sàng.”
Vũ Dương gật gù: “Vương Phi nói là lúc nào đi?”
Triệu Chính Dương cau mày “Tuyết Nhi nói ngày mai là thời điểm tốt nhất.”
Triệu Chính Dương cũng không biết tại sao nhất định phải là ngày mai nhưng Tuyết Nhi nhất định là có lý do.
Vũ Dương cười cợt, gật đầu ra hiệu mình đã biết.
Triệu Chính Dương cũng quay đầu rời khỏi cung.
“Tâu Công chúa, Vương gia có ý gì?”
Vũ Dương nhếch khóe miệng: “Đi bẩm với Hoàng đế, Bổn công chúa gần đây không khỏe, không thể đi hầu thánh giá với ngài.”
“Vâng, thưa công chúa.”
Vũ Dương vuốt tóc mình, cười ra tiếng.
Ngày hôm sau
Không khí Đông Tần quốc có chút ảm đạm tựa như sắp có một trận tuyết lớn.
“Tâu Hoàng thượng, Vũ Dương nương nương nói thân thể không khỏe, ngày hôm nay không thể đến đây tiếp ngài.” Hoàng công công nói.
Hoàng đế ngẩng đầu nói: “Ừm, để cho nàng nghỉ ngơi đi, phái ngự y đến xem bệnh cho nàng. Đừng làm hại nàng vì nàng vẫn còn có tác dụng.”
“Vâng, thưa hoàng thượng.”
“Hãy chuẩn bị vài món ăn cho trẫm, trẫm có chút đói bụng.”
“Dạ, tuân lệnh, hoàng thượng, nô tài đã sai người chuẩn bị rồi, nô tài sẽ dâng lên ngay lập tức.”
“Đi thôi.”
Đợi Hoàng đế vung tay, Hoàng công công mới đi ra ngoài. Hoàng đế vuốt ngực chính mình không biết vì sao, hôm nay cảm giác ngực mình nặng nề như thế, nặng đến nỗi tưởng chừng không thể thở nổi.
“Ha ha ha... ... Ha ha ha... ... . . . ..” Tiếng cười của nữ nhân như chuông bạc truyền vào.
“Thái tử, ngài xem, hoa này có đẹp không?”
Nữ nhân một thân áo trắng quay đầu lại cười, ở ngoài khoác một dải lụa mỏng màu trắng, da thịt trong suốt, ba ngàn sợi tóc rải rác trên bờ vai, không có bất kỳ vật trang sức dư thừa nào. Khuôn mặt cũng trắng như tuyết, trên người quấn quít vài sợi tơ vàng trông vô cùng yêu diễm mê người. Nàng ngồi trên băng đá Tử Trúc Lâm, gần hoàng hôn trong biển hoa khiến cho người khác có cảm giác thương tiếc.
“Thanh nhi?” Hoàng đế nhìn khuôn mặt thân quen kia nói.
“Hoàng thượng, ngài sẽ yêu thiếp bao lâu?”
Nữ nhân kia mặc y phục của hoàng hậu Cát Phúc, trên mặt phấn nộn nhào như mới có mười bảy mười tám tuổi.
“Thanh nhi, trẫm, trẫm sẽ vĩnh viễn yêu nàng.” Hoàng đế ôm người nữ nhân trong lòng mình nói.
“Hoàng thượng, vậy còn thiếp?”
Hoàng đế quay đầu nhìn thấy một người mang một thân màu trắng, còn có màu xanh lam hào hoa phú quý sợi vàng ở biên quần. Nàng khoác thêm áo choàng lụa trắng, bên eo còn thêu chữ vàng ngọc bội, tóc búi đơn giản kết hợp với mười hai cây trâm kim cương Thủy Tinh. Từng sợi tóc buông xuống theo gió phấp phới, khuôn mặt màu trắng không thoa phấn trang điểm nhưng vẫn đẹp như thiên tiên. Thế nhưng khuôn mặt lạnh lùng khiến người ta sản sinh ra một loại cảm giác cao quý, thanh lịch. Trên mặt mỹ nhân này không có một chút hồng hào, khóe miệng lạnh lẽo nhàn nhạt nở nụ cười.
“Nàng là Tĩnh nhi? Nàng là Tĩnh nhi, người đâu, người đâu!”
“Hoàng thượng, ngài sợ cái gì? Ngài có từng nhớ tới dưới cây hoa mẫu đơn, bệ hạ đã nói gì với thiếp?” Nam Cung Tĩnh vẻ mặt ngây thơ hỏi.
Hoàng đế nhìn hai người nữ nhân, run rẩy nói: “Tĩnh nhi, Tĩnh nhi, nàng nghe trẫm nói, trẫm biết, trẫm biết, trẫm nhớ rồi.”
Hoàng đế chỉ sợ mình nói muộn một lúc thì chính mình sẽ bị Nam Cung Tĩnh hại chết.
“Nói gì?” Nam Cung Tĩnh mỉm cười tựa vào vai Hoàng đế, lại lạnh lùng nói: “Nói!”
“Trẫm xin thề, chỉ yêu một mình Nam Cung Tĩnh, đời này kiếp này đều sẽ không phụ nàng.”
“Đúng đấy, ngài nói sẽ không phụ ta, ngài vẫn còn nhớ ngài sẽ không phụ ta đấy!”
Hai tay Nam Cung Tĩnh cầm lấy cổ Hoàng đế nói: “Hoàng thượng đối với ta thật tốt, nhiều năm như vậy, đều không quên lời thề của chúng ta.”
“Đúng đấy, muội muội, hoàng thượng còn nhớ chúng ta, coi như là hoàng thượng tự mình hại chết chúng ta nhưng vẫn cứ nhớ tới lời thề của những kẻ đáng ghét như chúng ta.”
Ánh mắt của hai vị hoàng hậu đỏ chót “Hoàng thượng, thần thiếp tới đón ngài.”