Sở Mộc Dương lập tức lấy lại bình tĩnh, bởi vì hắn biết công chúa Vũ Dương không phải là người đơn giản, nàng làm việc này chắc chắn là do mệnh lệnh của mẫu hậu sai khiến. Rõ ràng tâm tư mẫu hậu vô cùng thâm độc, dù Bàng Lạc Tuyết có là nghĩa nữ của hoàng hậu Đông Tần quốc thì hắn cũng không thể chen vào cứu nàng được. Lúc này hắn bỗng cảm thấy mình bất lực và đuối lý, cho nên khi Triệu Chính Dương vừa nói câu đó thì quả đấm của Sở Mộc Dương bỗng ngừng hẳn và rơi vào trong không trung.
Triệu Chính Dương cũng nén giận, hét lớn “Nếu không phải do muội muội của ngươi gây ra thì Tuyết Nhi cũng sẽ không trở nên như vậy.”
Cuối cùng hai người lao vào đánh nhau, thậm chí họ cũng quên rằng mình chính là những cao thủ. Họ cư xử như những tên lưu manh chợ búa chỉ biết dùng nắm đấm để giải quyết vấn đề.
Đánh nhau xong, hai người không ai nói chuyện với ai, nằm trên sàn nhà. Họ mệt lả, thở hổn hển, mặt xanh như tàu lá chuối như thể sắp chết đến nơi.
Triệu Chính Dương giơ tay sờ vết thương trên mặt mình.
“Ui. . . . . .” Triệu Chính Dương hít hà vì đau đớn.
Còn Sở Mộc Dương chỉ vết thương trên mặt mình, ý bảo mình cũng vậy, ngoài ra trong mắt hắn còn có ý trách cứ đối phương sao lại không nương tay.
Triệu Chính Dương cố gắng gượng dậy đứng trước mặt die,n;da.n****Sóc***Là****Ta****lze.qu;ydo/nn..Sở Mộc Dương nói “Lần này, ta hi vọng ngươi sẽ cùng ta đi cứu Tuyết Nhi.”
Sở Mộc Dương đẩy Triệu Chính Dương nói “Ngươi tránh sang một bên đi. Bàng Lạc Tuyết là đệ tử của ta, ta còn chưa chết thì sao lại có thể để nàng chết trước ta như vậy? Nếu vậy đến khi ta chết thì sẽ không có ai đưa tiễn ta sao?”
Triệu Chính Dương cũng cười, hắn biết Sở Mộc Dương sẽ đồng ý cứu Tuyết Nhi, sẽ không vứt bỏ nàng.
“Ngươi chờ ta ở đây, ta đi sắp xếp một chút, sau đó sẽ lập tức lên đường.” Sở Mộc Dương nói.
“Ừ” Triệu Chính Dương cũng muốn nghỉ ngơi một chút vào lúc này.
Thoáng chốc Sở Mộc Dương đã bước ra khỏi cửa, ánh mắt chủ quán cứ nhìn theo hắn mãi không thôi..
Trên mặt Thái tử lại có vết thương. . . . . . . Thật đúng là phiền toái. . . . . .
Chủ quán vội vàng nói “Thái tử điện hạ, vết thương trên mặt ngài. . . . .”
Nhưng khi thấy ánh mắt sắc bén của Sở Mộc Dương đang liếc nhìn mình thì chủ quán đem nuốt câu sau vào trong lòng “Ngài có muốn đại phu xem cho ngài một chút không?“.
“Ngươi ở lại đây trông coi khách điếm, nếu có việc gì thì cho người tới báo ta, đặc biệt là nhị hoàng tử, hiểu chưa? Bản thái tử ra ngoài một chuyến.” Sở Mộc Dương sắp xếp nói.
“Thái tử, người. . . . .” Chủ quán suy nghĩ một chút nói “Gần đây, Nhị hoàng tử liên tiếp có nhiều hành động bất thường. Những người bên cạnh hoàng hậu đang cố gắng nói giúp cho nhị hoàng tử nhưng ngược lại ngài thì không ổn. Đáng lý ra lúc này ngài nên ở lại Nam Chiếu Quốc mới đúng.”
Sở Mộc Dương cau mày. Xem ra đệ đệ mình đang có ý định tranh ngôi đây. Nhưng hắn sẽ thà cứu Bàng Lạc Tuyết hơn là tranh ngôi vị hoàng đế với đệ đệ mình.
“Ngươi hãy chú ý từng hành động của nhị hoàng tử còn có hoàng hậu nữa. Ta sẽ nhanh chóng trở lại thôi, nếu trong hời gian này có việc gì thì cứ đến phủ thái sư bẩm báo.”
“Dạ chủ nhân.”
Sở Mộc Dương lại cùng Triệu Chính Dương cùng nhau trở về Đông Tần quốc, trong lòng hai người đang chỉ nghĩ đến một người, đó chính là Bàng Lạc Tuyết. Hắn tự thầm nhủ trong lòng, Bàng Lạc Tuyết, nàng nhất định phải sống nếu không ta cũng sẽ xuống địa ngục đem nàng quay trở về.
Mà phía bên này Sở Mộc Dương mới vừa đi, Nhị hoàng tử và Dụ Độ cũng nhận được tin tức.
Sở Mộc Nguyệt ngồi trong sân nhìn Dụ Độ, nghe người hầu bẩm báo “Chủ tử, làm thế nào đây? Có nên nói cho hoàng hậu nương nương biết hay không?”
Sở Mộc Nguyệt khoác tay nói “Ngươi lui xuống đi, để ta điều tra xem đại ca đến Đông Tần quốc làm gì? Hay là hắn đang cấu kết với Đông Tần quốc?”
“Dạ chủ tử.”
Dụ Độ nhìn phong thư trong tay, trong lòng đã đoán ra mục đích lần này hắn đi Đông Tần quốc có lẽ vì muốn cứu Bàng Lạc Tuyết. Xem ra, Bàng Lạc Tuyết cũng có uy lực thế nhỉ, nàng có thể lợi dụng hoàng hậu Đông Tần quốc ép công chúa Vũ Dương đến bước đường cùng thì chứng tỏ nàng cũng không phải là người đơn giản.
“Dụ Độ, ngươi đang nghĩ gì? Ngươi nói xem đại ca đi ra ngoài, chúng ta có nên nói cho mẫu hậu biết không?” Sở Mộc Nguyệt bối rối hỏi. Mặc dù hắn rất muốn cái ghế hoàng đế, nhưng vì Sở Mộc Dương hầu như không quan tâm gì đến Nam Chiếu quốc, mà lại được làm thái tử chuẩn bị lên ngôi hoàng đế. Còn mình, với mục đích muốn Nam Chiếu quốc phồn thịnh, phát triển thành quốc gia hùng mạnh thì lại chẳng được phụ thân và mẫu hậu đoái hoài. Hắn thật sự không hiểu tại sao phụ thân và mẫu hậu lại muốn đại ca lên làm thái tử.
“Nhị hoàng tử, chuyện này nên để hoàng hậu nương nương biết qua miệng người khác nói. Tam thời ngài đừng ra mặt, ngài cứ xem như mình không biết chuyện gì cả.” Dụ Độ phân tích nói
Nhị hoàng tử cau mày nói “Nhưng nếu mẫu hậu biết, nhất định sẽ rất thất vọng với đại ca, đó chính là cơ hội của ta.”
“Nhị hoàng tử, Đông Tần truyền tin tức nói, Bàng Lạc Tuyết đang ngàn cân treo sợi tóc, người nói xem thái tử điện hạ gấp gáp chạy đến Đông Tần là vì cái gì? Phải biết nếu người biết tin tức này thì hoàng hậu nương nương cũng sẽ biết. Hoàng hậu vẫn còn lợi dụng công chúa Vũ Dương nên chắc chắn nàng sẽ không bỏ mặc công chúa. Dù công chúa có bị Đông Tần nhốt vào lãnh cung, bỏ đói nhiều ngày thì chắc chắn nàng cũng sẽ cố gắng tìm cách giúp đỡ nàng ấy thoát khỏi tình cảnh này.”
Sở Mộc Nguyệt bừng tỉnh hiểu ra nói “Ngươi yên tâm, ta biết nên làm thế nào, chuyện này ta giao cho ngươi.”
“Dạ, nhị hoàng tử yên tâm, thuộc hạ nhất định sẽ làm thật tốt.” Dụ Độ nói xong khom người lui xuống.
Đông Tần quốc
Bàng Sách và bàng Quốc Công cùng đi mời Thần y, nhưng nhìn chung cũng biết sẽ có kết quả ra sao. Liên Diệp lặng lẽ nói với Bàng Sách rằng trong lúc này tình hình sức khoẻ của thần y không tốt nên sẽ không tiếp bất cứ ai. Bàng Sách biết hiện giờ hắn không thể để Dương thị biết chuyện này, vì nếu nàng biết không biết nàng có chịu nổi cú sốc này hay không.
“Phụ thân, người về nghỉ ngơi trước đi, hài nhi sẽ tới nơi khác để mời thần y tới đây.” Bàng Sách đỡ thân thể già nua suýt ngã quỵ của Bàng Quốc Công.
Hai mắt Bàng Quốc Công thể hiện nét mặt lo lắng khôn nguôi nhưng hắn cũng không thể làm gì nên đành thở dài.
Bàng Quốc Công cũng không còn cách nào, hắn chỉ đành an ủi nhi tử của mình, nói “Con đi nhanh về nhanh, không biết muội muội con có die,n;da.n****Sóc***Là****Ta****lze.qu;ydo/nn..thể kiên trì đến bao lâu. Con tuyệt đối không được nói chuyện này cho mẫu thân biết, nhớ chưa? Lâu rồi phụ thân cũng chưa gặp mẫu thân con, không biết sức khoẻ nàng thế nào?”
Bàng Sách nghe vậy thì hắn mếm lòng, hắn nhìn Bàng Quốc Công, tóc điểm hoa râm nên trong lòng có cảm giác thương xót, lặng lẽ cúi đầu.
Ánh mắt Bàng Quốc Công sáng lên, dặn dò Bàng Sách bảo trọng. Sau đó hắn đánh xe trở về chỗ ở của Dương thị.
Nhưng hắn lại không biết, thuộc hạ của nhị phu nhân đang theo dõi hắn ở phía sau.
Bàng Quốc Công và thị vệ đều không biết mình đang bị theo dõi. Lúc trước, Bàng Lạc Tuyết sắp xếp mọi thứ trong phủ này, nàng phái cao thủ đến bảo vệ Dương thị. Trong phủ, lúc này Dương thị đang nói chuyện với những đứa trẻ lưu lạc, nàng tự mình dạy dỗ chúng học chữ. Nàng không bao giờ cảm thấy buồn chán chỉ là nàng thấy khó chịu vì lâu rồi Bàng Lạc Tuyết không đến thăm mình.
Hôm nay Dương Thị như thường lệ, nàng uống thuốc đều đặn nên bệnh của nàng cũng khá lên rất nhiều. Những đứa trẻ béo núc ních vây quanh nàng để học viết chữ, bọn chúng đều là những đứa trẻ khuyết tật nên Bàng Lạc Tuyết đưa chúng tới để giúp nàng đỡ buồn. Phải biết Dương thị là người thường xuyên làm việc từ thiện, tích đức cho đời nên nàng cũng tự nguyện cùng chúng chơi đùa cho qua ngày tháng.
Lúc Bàng Quốc Công đến gần sân chơi, hắn thấy những đứa trẻ đang ngồi bên cạnh hoặc đứng vây quanh nàng, chỉ trỏ vào những quyển sách, hỏi nàng xem đọc nó như thế nào. Dương thị chỉ dịu dàng nhìn chúng và giải đáp những thắc mắc của chúng.
Bàng Quốc Công nhớ lại lần đầu tiên gặp Dương thị, lúc đó nàng mới chỉ là một đứa trẻ mới mấy tuổi đầu, ngồi trên xích đu, im lặng nhìn hắn với ánh mắt ngây thơ to tròn, thật đáng yêu.