Bàng Lạc Tuyết cười tà mị, cởi giầy để dưới đất và ngồi xếp bằng trên giường.
Nàng nhìn Sở Mộc Dương “Sư phụ, ngồi đi, chắc sư phụ cũng không muốn đệ tử đây hầu hạ người đúng không?”
Sở Mộc Dương bước vào, ngồi bên cạnh bàn. Hắn không muốn vào khuê phòng của Bàng Lạc Tuyết. Mọi thứ trong phòng này được thiết kế rất tinh xảo, thậm chí chiếc ly cũng được khắc một cách đặc biệt.
Sở Mộc Dương ngồi trên ghế thêu, rót cho mình một ly trà. Mặc dù trà đã lạnh, nhưng dường như Sở Mộc Dương cảm thấy lòng mình còn lạnh hơn.
Bàng Lạc Tuyết cũng không nói gì, hai người cứ nhìn nhau như vậy.
Đến khi ngoài trời trở lạnh, đêm dần buông xuống, Bàng Lạc Tuyết ngáp một cái, nhớ lại tin tức tình báo, trong lòng nàng hoàn toàn lạnh lẽo. Sở Mộc Dương chính là sư phụ của nàng, nhưng lần này nàng quyết định cho hắn một cơ hội. Nếu hắn không thành thật, vậy nàng cũng không quan tâm nữa. Thật ra Sở Mộc Dương đối xử với nàng cũng không tệ, lại là người thân của Thích Dao nên nàng cũng không muốn Thích Dao cảm thấy khó xử.
Sở Mộc Dương cũng đang cảm thấy rối rắm, hắn không biết làm sao mở miệng. Trong chuyện này, Vũ Dương là muội muội của hắn, dù hắn không thích nàng ta, nhưng dù gì nàng cũng là một con cờ trong tay mẫu hậu. Mẫu hậu hy vọng hắn sẽ là người kế vị hoàng đế nhưng đệ đệ của hắn lại không nghĩ như vậy, đặc biệt là nhị hoàng tử. Thuộc hạ bên cạnh nhị hoàng tử đều là những người xuất chúng, tài giỏi mà Sở Mộc Dương cũng không ngốc đến nỗi không nhận ra rằng nhị hoàng tử lợi hại đến cỡ nào.
Bàng Lạc Tuyết nhìn Sở Mộc Dương không nói gì, ánh mắt lạnh lùng nhìn hắn “Sư phụ, Tuyết nhi vẫn luôn cảm kích sư phụ vì người là người thân của Thích Dao nhưng giờ cũng đã khuya, sư phụ vẫn nên trở về thì tốt hơn.”
Sở Mộc Dương ngẩn ra, hắn ngạc nhiên khi nhìn thấy ánh mắt lạnh lẽo của Bàng Lạc Tuyết. Hắn biết nha đầu này đã lâu nhưng hắn chưa từng thấy bộ dáng này của Bàng Lạc Tuyết.
“Ai?” Sở Mộc Dương hỏi.
Bàng Lạc Tuyết ngẩng đầu nhìn bóng người ngoài cửa sổ, Bàng Lạc Tuyết đoán là Thích Dao, nên thở dài. Việc này có lẽ không lừa được Thích Dao.
“Là ta.” Thích Dao đẩy cửa bước vào .
Thích Dao biết Bàng Lạc Tuyết không muốn nói với nàng là vì không muốn nàng khó xử, nhưng nàng không làm được, nàng muốn gặp Bàng Lạc Tuyết.
Hôm nay Thích Dao không thấy Sở Mộc Dương trở lại, nên tự mình đi hỏi thăm. Khi đã hỏi rõ ràng, nàng tìm tới đây.
“Thích Dao, sao tỷ lại tới đây?” Bàng Lạc Tuyết bất đắc dĩ nói.
Thích Dao hung hăng trợn mắt nhìn Bàng Lạc Tuyết, sau đó xoay người đánh Sở Mộc Dương một cái. Còn Sở Mộc Dương không hiểu, nhìn Thích Dao nói “Muội sao vậy?”
Thích Dao dùng chân đạp một cước vào người Sở Mộc Dương nói “Huynh không biết huynh đang làm gì sao?”
Nhìn hai mắt Thích Dao trừng lớn, Sở Mộc Dương bỗng dừng lại.
“Được rồi, Thích Dao, tỷ mau về nghỉ ngơi đi.” Bàng Lạc Tuyết không muốn Thích Dao khó xử nên mới không nói cho nàng biết.
Thích Dao thở dài nói “Tuyết Nhi, muội yên tâm. Cho dù thái tử Nam Chiếu quốc là sư huynh của tỷ thì tỷ cũng không muốn cùng phe với hắn.”
Khoé môi Sở Mộc Dương và Bàng Lạc Tuyết cùng giật giật. Thích Dao không thèm gọi tên mà cứ gọi là “thái tử Nam Chiếu quốc”
Sở Mộc Dương cũng lắc đầu. Tính khí muội muội vốn quật cường, nếu nàng muốn quyết định chuyện gì thì cho dù có mười đầu bò cũng kéo không lại.
“Sư huynh, khi nãy đứng bên ngoài, muội nghe được hết rồi. Tuyết Nhi cũng đã cho huynh cơ hội rồi. Nếu huynh vẫn thế thì thà muội không nhận huynh làm sư huynh.” Thích Dao tức giận nhìn Sở Mộc Dương.
Sở Mộc Dương thở dài một cái, nhìn Bàng Lạc Tuyết nói “Nàng biết bao nhiêu rồi?”
“Cũng không nhiều, những gì nên biết thì biết, còn không nên biết thì không biết.” Bàng Lạc Tuyết nhún vai.
“Sở Mộc Dương ta cũng coi như thỏa hiệp với muội. Không biết kiếp trước có phải ta còn nợ hai nha đầu các ngươi hay không?”
“Đừng đùa nữa, nói nhanh một chút.” Thích Dao lại bước lên trước, đá Sở Mộc Dương một cước khiến hắn cầm áo khoác lùi về sau một bước.
Sở Mộc Dương bất đắc dĩ vỗ trên chân mình.
Sở Mộc Dương nhìn hai người kia cũng không muốn buông tha cho mình, nên lúng túng sờ mũi mình nói “Vũ Dương là tâm phúc của mẫu hậu ta. Trong lòng mẫu hậu, địa vị của nàng so với ta cũng cao hơn rất nhiều. Ta cũng chỉ biết đại khái, lần này Nam Chiếu quốc vốn định đưa Quận chúa tới nhưng không biết vì sao Vũ Dương lại muốn tiến cống. Lúc đầu mẫu hậu không đồng ý nhưng không biết nhị đệ và mẫu hậu bàn luận thế nào mà sau đó mẫu hậu lại đồng ý.”
“Sư huynh, địa vị của huynh thấp vậy sao? Muội không ngại nói thẳng ngôi vị thái tử Nam Chiếu quốc kia có lẽ nhị đệ của huynh cũng đang muốn chiếm lấy.” Thích Dao cau mày.
Sở Mộc Dương nói “Nhị đệ vốn không màng tới việc chính sự. Huynh ở bên ngoài nhiều năm như vậy cũng chưa thấy hắn có ý tranh giành ngôi vị. Nhưng gần đây huynh cảm thấy hắn càng ngày càng khác lạ. Mẫu hậu vốn rất để ý đến sắc đẹp của mình nên hàng năm đều uống mật rắn để bảo vệ nhan sắc. Vì vậy gần đây huynh thấy nhị đệ dâng tặng cho mẫu hậu một loại mật rắn mới có hiệu quả tốt hơn rồi.”
Sau khi nghe Sở Mộc Dương nói xong, Bàng Lạc Tuyết và Thích Dao cảm thấy ngạc nhiên, nhưng nghĩ lại đó chính là hoàng hậu của Nam Chiếu quốc, là mẫu hậu của Sở Mộc Dương nên chỉ đành liếc mắt nhìn nhau, không nói lời nào nữa.
“Vậy rốt cuộc công chúa Vũ Dương có ý gì?” Thích Dao hỏi
“Nàng được Vũ Cơ mang vào cung, từ nhỏ chơi rất thân với nhị hoàng tử rồi. Nam Chiếu quốc có một loại mị thuật, thuật thôi miên. Huynh biết Vũ Dương đã luyện loại phép thuật này từ lâu rồi.”
Bàng Lạc Tuyết cau mày “Vậy nên hiện tại Hoàng đế đang bị Yến quý phi dùng loại phép thuật này làm hắn mê hoặc nàng?”
“Cũng không phải hoàn toàn. Nàng cũng biết, tuổi công chúa Vũ Dương còn nhỏ, lại rất xinh đẹp. Chuyện hoàng đế Đông Tần thích nàng là bình thường, nhưng huynh cũng chưa biết ý đồ của nha đầu này là gì. Nàng vẫn luôn thân thiết với nhị đệ ta, còn ta thì vẫn luôn rong chơi bên ngoài. Nếu lần đó huynh không vô tình phát hiện ra túi thơm trên người nàng có thể khiến người khác sinh ra ảo giác thì huynh cũng không biết lòng nàng lại ác độc như vậy.” Sở Mộc Dương bất đắc dĩ nói.
“Công chúa Vũ Dương này rắp tâm hại người, cũng có không ít bản lãnh, ngay cả Nghi quý phi mà nàng cũng dám đắc tội.” Bàng Lạc Tuyết nói.
Sở Mộc Dương đưa tay quẹt trán, hắn cũng không ngờ công chúa Vũ Dương lại có thể hung ác như vậy.
“Sư phụ, ta muốn biết người đứng bên nào?” Bàng Lạc Tuyết cúi đầu hỏi, mặc dù nàng biết mình cũng không phải dạng người phúc hậu.
Khuôn mặt Thích Dao cũng đầy ý cười nhìn Sở Mộc Dương, “Chẳng lẽ sư huynh muốn đối nghịch cùng muội muội sao?”
Sở Mộc Dương lắc đầu, hai nha đầu này đúng là sói đội lốt cừu mà.
“Huynh cũng không muốn đối nghịch với các muội.” Sở Mộc Dương chân thành nói “Huynh cũng không đồng ý cách làm của công chúa Vũ Dương, vì nó quá mức hèn hạ, nhưng Tuyết Nhi cũng là công chúa Đông Tần, nhất định muội sẽ giúp hoàng hậu.”
“Huynh nói đúng, hoàng hậu nương nương đối xử với muội cũng không tệ, nên muội không thể ngồi nhìn công chúa Vũ Dương phá đổ đất nước Đông Tần được. Nếu nàng chỉ muốn giết chết hoàng đế Đông Tần thôi thì được nhưng nếu muốn phá vỡ cả một đất nước thì không được.” Bàng Lạc Tuyết thành thật nói.
“Bọn hắn cũng chưa từng đề cập kế sách của bọn hắn với ta nên ta cũng không biết gì. Chỉ có một điều huynh hy vọng muội có thể cho Vũ Dương một con đường sống.” Sở Mộc Dương nói. Dù sao Vũ Dương cũng chính là muội muội của hắn, mẫu hậu cũng thích nàng, mà Sở Mộc Dương hiểu rõ tính tình của Bàng Lạc Tuyết hơn ai hết. Nếu Vũ Dương rơi vào tay nàng, sợ là chết không toàn thây.
“Huynh yên tâm, chỉ cần nàng ta không khiêu chiến đến ranh giới cuối cùng của muội, thì muội sẽ đáp ứng yêu cầu của sư phụ. Muội cũng cảnh báo trước, nếu nàng bất nhân, thì muội bất nghĩa .” Bàng Lạc Tuyết suy nghĩ nói.
“Đương nhiên, tình cảm hoàng gia vốn đạm bạc. Mặc dù Vũ Dương là muội muội của huynh, nhưng huynh cũng không biết trong lòng của nàng đang suy nghĩ gì.” Sở Mộc Dương thở dài.
“Theo muội được biết, lần này công chúa Vũ Dương tới đây có liên quan tới độc dược kia. Nàng không chỉ có mị thuật mà độc dược kia cũng không phải thứ tầm thường. Muội không biết người Nam Chiếu các huynh giỏi nhất là gì nhưng người làm đồ đệ ngoan như muội chỉ muốn nói với sư phụ một việc rằng huynh nên cẩn thận với đệ đệ của huynh. Trong mắt hắn thể hiện tràn đầy ác ý.” Bàng Lạc Tuyết nói.
Sở Mộc Dương cau mày, như nghĩ tới điều gì, hắn cười thấu hiểu “Các muội yên tâm, không phải tự nhiên huynh có thể được làm thái tử Nam Chiếu quốc. Huynh biết đệ đệ suy nghĩ gì, các muội cứ yên tâm, trong lòng huynh tự có tính toán. Không ngờ hai người lại lo lắng cho ta như vậy.”
“Đây là lẽ đương nhiên.” Thích Dao bất mãn, lười biếng thở dài.
“Sư phụ, huynh có thể đi được rồi. Chúng ta cũng mệt rồi, thấy huynh thẳng thắn phân tích như vậy, chúng ta cũng không còn lo lắng cho huynh nữa.” Bàng Lạc Tuyết cũng ngáp một cái, nhìn ra ngoài như muốn đuổi khách.
Sở Mộc Dương trợn mắt, nhìn hai nha đầu này giống như đang nhìn hai quái vật. Rốt cuộc hắn lo lắng gì chứ? Nếu hắn sớm biết hai nha đầu này đã biết nhiều việc hơn so với mình nghĩ, thì hắn đã nói với hai nàng rồi. Đã thế hai nàng lại khiến hắn phải lo lắng, vì cái gì đây?
Bàng Lạc Tuyết và Thích Dao mỉm cười nhìn khuôn mặt ngây ngốc của Sở Mộc Dương. Hai nàng cùng lúc đưa tay đuổi hắn ra ngoài.
Sở Mộc Dương nhìn Thích Dao chuẩn bị cởi giày lên giường, cau mày nói “Thích Dao, muội định ngủ ở đây à?”
Thích Dao quay đầu lại, gật đầu nói “Đương nhiên, đã trễ thế này, một nữ nhân như muội đi ra ngoài rất nguy hiểm. Sư huynh lại không lo lắng cho muội. Trời sinh ra, nữ nhân vốn yếu đuối mà.” Nói xong nàng điềm đạm đáng yêu nhìn Sở Mộc Dương.
Nàng nói mình là một nữ nhân yếu đuối sao? Sở Mộc Dương có cảm giác mình nhất định đụng vào quỷ. Nha đầu này giết người không chớp mắt, dám nói mình là nữ nhân yếu đuối?
Sở Mộc Dương lắc đầu như muốn xua đi những lời nói của Thích Dao, sau đó mới thấy khá hơn một chút.
Hắn chúc hai người ngủ ngon, rồi mau chóng rời đi. , Hắn cảm thấy nếu mình còn tiếp tục nán lại chỗ đó, không biết hắn còn chịu đựng nổi nữa hay không?
Bàng Lạc Tuyết và Thích Dao cùng nhìn nhau, hai người cười to, sau đó chui vào chăn và ngủ.