Khuynh Thành Tiểu Độc Phi

Chương 287: Chương 287: Thị thiếp.




Bàng Lạc Băng trải qua một đêm khó quên, tuy rằng nàng vẫn hơi trúc trắc, nhưng nàng vẫn cố gắng đón nhận Tấn vương.

Chẳng qua Tấn vương lại không nghĩ nhiều, với hắn mà nói Bàng Lạc Băng chỉ là một nữ nhân có cũng được không có cũng không sao mà thôi, chẳng qua nàng là Tam tiểu thư của Bàng Quốc Công, giữ nàng lại cũng không tệ, tuy nhiên nàng còn nhỏ nên không thoải mái được như Bàng Lạc Vũ.

Thế nhưng Tấn vương vừa nghĩ tới khuôn mặt Bàng Lạc Vũ trở nên biến dạng như thế, lại còn ngủ cùng bốn nam nhân khác, lửa giận trong lòng như thiêu như đốt, nóng rực, khó chịu.

Hắn liền trút hết lửa giận lên thân thể Bàng Lạc Băng.

Ngày thứ hai.

Thân thể Bàng Lạc Băng vô cùng đau đớn, bởi vì Tấn Vương cũng không hề có ý thương tiếc Bàng Lạc Băng, cho nên thân thể Bàng Lạc Băng cử động một cái là lại đau dữ dội.

Nàng vẫn nghĩ ngày thứ hai Tấn vương sẽ tới, lại không ngờ người tới là quản gia.

“Tam tiểu thư, ngươi đã tỉnh?”

Quản gia gõ cửa, đứng bên ngoài hỏi.

Bàng Lạc Băng nhíu mày, không phải hắn nên gọi nàng một tiếng Vương phi sao? Vì sao lại gọi là Tam tiểu thư? Thế nhưng Bàng Lạc Băng giỏi nhẫn nhịn hơn Bàng Lạc Vũ.

“Ta đưa người đến giúp Tam tiểu thư trang điểm.”

“Được rồi, cho các nàng vào đi.”

Bên người Bàng Lạc Băng chỉ có một mình Tiểu Ngọc, quả thật là làm gì cũng không thuận tiện, cho nên nàng cũng muốn đào tạo một người thân tín.

Bọn nha hoàn nối đuôi nhau đi vào, cầm trên tay từng khay y phục, trang sức được chế tác cực kỳ tinh xảo, khiến Bàng Lạc Băng nhìn hoa cả mắt.

“Tam tiểu thư, mời ngài đứng dậy.” Dáng dấp của nha hoàn dẫn đầu rất xinh đẹp, Bàng Lạc Băng có chút đố kị, tuy nhiên nàng vẫn tỏ ra rất bình tĩnh.

Nha hoàn dẫn đầu bỏ đồ trang sức trong khay qua một bên, bên trong là một bộ trang sức làm từ ngọc, nhìn vô cùng đẹp đẽ quý giá.

Nàng lấy phân nửa mái tóc búi lên, hai bên mỗi bên dùng một dây lụa màu đỏ cố định lại, giữ lại một lọn tóc đen đặt lên vai, nhìn có vẻ hiền thục. Làn tóc buông xuống bên hông, gió thổi qua, nhẹ nhàng tung bay, tựa như mộng tựa như ảo. Trên đầu cài một cây trâm Bích Ngọc Linh Lung, lại cài một cây trâm phía dưới búi tóc, nhìn có chút khác lạ, càng lộ ra vẻ thanh tú. Lại cài thêm một cây trâm hoa Lam Hồng Tương Thác. Trái phải hai bên đều cài một cây trâm màu trắng, mái tóc búi một nửa, buông một nửa, nhìn có vẻ biếng nhác, gương mặt hơi gầy. Quần kim ti màu hồng nhạt, dài chấm đất. Vạt quần thật dài, váy dài phiêu phiêu, váy dài chấm đất, từng bước đi váy khẽ động, rực rỡ rạng ngời. Bên ngoài khoác áo sa rộng màu hồng nhạt, lộ ra làn da mịn màng, ôn ngọc, nhu hòa, tinh tế. Tay đeo một chiếc vòng ngọc, càng làm nổi bật lên bàn tay trắng nõn. Tai mang hoa tai trân châu hồng, khẽ đung đưa, cũng thêm vài phần sắc thái. Sắc mặt hồng nhuận, làn da trắng nõn, vô cùng mịn màng, nụ cười vô cùng duyên dáng. Tựa như tiên nữ không vương bụi trần nay lại rơi xuống trần gian. Mắt phượng, khóe miệng phác họa một đường cong, quả thực khuynh quốc khuynh thành. Nàng cười nhẹ, nhiều một phần thì thiếu sự thanh thuần, thiếu một phân thì nhiều sự quyến rũ. Thoa một lớp phấn mỏng,nhưng không che giấu được dung nhan tái nhợt, hai gò má phiếm hồng, giống như người bị phong hàn. Cái miệng anh đào nhỏ nhắn kiều diễm ướt át, đôi mắt sáng ngời, cho dù trong người mệt mỏi nhưng vẫn lấp lánh hữu thần. Khóe miệng cong lên. Không cần quá nhiều trang sức, nhưng vẫn có thần thái như trích tiên, như tiên tử.

Bàng Lạc Băng hài lòng nhìn mình trong gương, nhìn rất xinh đẹp, cũng không tệ, thế nhưng nàng là phi tử, y phục này cũng không phải y phục dành cho chính phi, chẳng lẽ nàng không phải là Vương phi sao.

“Tam tiểu thư hài lòng chứ, nếu có gì không hài lòng, Tam tiểu thư có thể tìm ta, ta tên là Thanh Vân, là thị thiếp bên người Vương gia.”

Nữ tử kia tên là Thanh Vân, Bàng Lạc Băng nhíu mày, nàng ta dĩ nhiên là thị thiếp của vương gia.

Bàng Lạc Băng ngẩng đầu tinh tế nhìn lại, cô nương tên Thanh Vân da thịt mịn màng giống như ngọc Dương Chi, mày ngài nhàn nhạt không hề trang điểm, không nhìn ra một chút bực tức nào trong đôi mắt của nàng, lông mi dài tự nhiên tinh tế rũ xuống, đôi môi anh đào không tô son mà vẫn đỏ tươi, thon thả, yêu kiều, quả là một mỹ nhân, trách không được mi tâm mơ hồ có một chút cao ngạo.

Bàng Lạc Băng nhìn phục sức của Thanh Vân. Nàng dùng một cây trâm Bích Ngọc Linh Lung vén lên phân nửa mái tóc, có cảm giác như mái tóc nàng đang xõa tung. Giữ lại một vài lọn tóc đen đặt lên vai. Thả một vài lọn tóc trước trán. Dùng hai dây lụa màu lam cố định tóc, giữ lại hai tấc dây lụa thả xuống vai, hòa lẫn cùng mái tóc. Trên đầu cài một cây trâm hoa màu hồng. Mặc một chiếc váy sa mỏng đơn giản màu đỏ, tựa như mộng ảo. Buổi tối sẽ hơi lạnh, bên ngoài khoác áo choàng lụa trắng Tử Uyển, nhìn vô cùng mềm mại.

Nhìn y phục của nàng và nàng ta khá giống nhau, ánh mắt Bàng Lạc Băng trở nên hoảng hốt. Chẳng lẽ…? Không phải, không phải, nhất định không phải, Vương gia thích nàng như vậy, đêm qua hai người triền miên suốt đêm, nàng biết, nhất định vương gia sẽ không đối xử với nàng như thế.

“Thanh Vân cô nương, Vương gia đâu.”

“Đương nhiên là vương gia đang vô cùng bận rộn, cô nương cũng mau chuẩn bị đi, một lát nữa cô còn phải rời đi, có lẽ Vương gia đến trễ.”

Bàng Lạc Băng nhíu mày: “Dọn đi? Dọn tới nơi nào?”

Bàng Lạc Băng vừa mới gả cho Tấn vương đã bị biếm vào lãnh cung sao, không phải chứ?

“Vương gia bảo cô tới Thanh Trúc Viên, về sau cô sẽ ở đó.

Bàng Lạc Băng giống như vừa thấy sấm sét giữa trời quang giống, lạnh lùng nhìn Thanh Vân: “Cô nói cái gì? Thanh Trúc Viên là nơi nào?”

Thanh Vân nhếch miệng: “Thanh Trúc Viên là nơi sâu nhất ở Phủ Tấn vương chúng ta, đương nhiên cũng là một chỗ tốt, chẳng qua Tam tiểu thư và ta đều là thị thiếp, đương nhiên mọi chuyện đều phải nghe theo sự an bài của vương gia.

“Thị thiếp?” Bàng Lạc Băng giống như vừa thấy sấm sét giữa trời quang, ngạc nhiên nhìn Thanh Vân.

“Ta muốn gặp Vương gia, ta muốn gặp Vương gia.”

Bàng Lạc Băng vội vàng nói.

“Vương gia không phải là người cô muốn gặp là có thể gặp. Tam tiểu thư mau thu dọn đồ đạc nhanh lên một chút.”

Thanh Vân sốt ruột đi ra ngoài cùng hạ nhân.

Ngày hôm nay nếu không phải vì Vương gia phân phó, nàng sẽ không tới đây giúp Bàng Lạc Băng trang điểm, thay y phục, tuy rằng xuất thân của nàng ta cao hơn nàng, thế nhưng đã vào Phủ Tấn vương rồi, thân phận của hai nàng đều giống nhau.

“Tam tiểu thư, thu dọn xong thì dọn ra ngoài đi, Thanh Đằng Các này là chỗ ở của Vương phi.”

Quản gia ở ngoài cửa nói.

Bàng Lạc Băng kìm nén sự không cam lòng, thị thiếp, thị thiếp, rồi một ngày nơi này sẽ là của Bàng Lạc Băng nàng!

Quản gia sai người mang một cái rương tới trước mặt Bàng Lạc Băng: “Trong rương này đều là đồ Vương gia ban thưởng cho ngài, nếu ngài không có việc gì làm cho đỡ buồn, vậy thì ngài hãy xem qua một chút đi.”

“Trang sức đồng tráng men khảm hoa vàng tinh tế, hoa tai tích châu phỉ thúy hồng, móng tay tích châu vàng ròng khảm phỉ thúy, hoa tai phượng vĩ mã não vàng ròng, trâm hoa vàng tinh tế, hoa tai san hô Cảnh Thái Lam Hồng, trâm hoa Hỉ Thước Lưu Ngân, trâm phượng bạc khắc hoa, vòng tay bạc, trâm cài tóc vàng khảm hồng ngọc Song Loan Điểm Thúy.” Tiểu Ngọc đọc thành tiếng.

Bàng Lạc Băng gật đầu: “Đa tạ vương gia ban thưởng, nhờ quản gia gửi lời cám ơn tới Vương gia giúp ta.”

“Đây là điều ta nên làm, chẳng qua Tam tiểu thư à, nhị tiểu thư đã từng nói: “Một khi ngài bước vào Phủ Tấn vương, nàng cũng không thể chiếu cố cho ngài nữa, ngài nên cẩn thận trong mọi chuyện, sống thật tốt, nhị tiểu thư còn nói, mọi thứ đều không quan trọng, quan trọng nhất chính là con nối dòng.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.