Khuynh Thành Tiểu Độc Phi

Chương 314: Chương 314: Tiến cung đêm khuya




Hoàng hậu tự giễu khiến trong lòng Vũ Dương cảm thấy mình càng nắm chắc phần thắng trong tay.

“Lời thần thiếp muốn nói cũng đã nói xong, còn việc quyết định làm thế nào thì tất cả dựa vào ý của hoàng hậu nương nương. Trời cũng không còn sớm, thần thiếp xin cáo lui.” Vũ Dương đứng lên nói.

“Muội muội đi thong thả, bên ngoài đêm đã khuya. Nếu muội muội bẩm báo với hoàng thượng đến đây thì cứ nói bị ta giữ lại một lúc.”

“Thần thiếp đa tạ hoàng hậu nương nương.”

Vũ Dương nhìn vẻ mặt hoàng hậu nói: “Muội muội chờ mong hoàng hậu nương nương có thể sinh ra một hoàng tử khỏe mạnh để nối dõi.”

“Bổn cung đa tạ muội muội.”

Hoàng hậu nói : “Để Nhược Phương cầm đèn tiễn muội muội ra ngoài.”

“Đa tạ nương nương, Tiểu Nguyệt cầm đèn.”

Sau khi quý nhân Vũ Dương rời khỏi cung thì hoàng hậu vuốt trán mình, mạnh mẽ ném chén trà xuống đất khiến chén trà vỡ ra thành từng mảnh.

“Nương nương, ngài đừng nóng giận.” Nhược Phương đi tới vuốt ngực hoàng hậu.

“Bổn cung đã hạ mình với tên hoàng đế này rồi, vậy mà hắn lại đối xử với ta như thế? Thực sự quá tàn nhẫn.” Hoàng hậu lạnh lùng nói.

Nhược Phương vỗ lưng hoàng ,hậu nói: “Nương nương, người không nghi ngờ rằng quý nhân Vũ Dương đang nói dối?”

Hoàng hậu lắc đầu một cái nói: “Không đâu, công chúa Vũ Dương là một người thông minh. Muốn biết nàng có nói dối hay không, bây giờ đi đến viện thái y điều tra thì rõ.”

“Vâng, thưa nương nương, vừa nãy nô tỳ đã phái Tiểu Đức Tử đi đến viện thái y dò hỏi rồi. Chắc cũng sắp về đến.”

Nhược Phương mới vừa nói xong, thì: “Nương nương, Tiểu Đức Tử trở về.”

Quả nhiên Tiểu Đức tử cúi đầu trở về “Nô tài bái kiến hoàng hậu nương nương.”

“Đứng lên đi, chuyện thế nào?” Hoàng hậu hỏi.

“Tâu Hoàng hậu nương nương, nô tài vừa từ viện thái y viện trở về.”

“Thế nào?” Hoàng hậu lo lắng hỏi.

“Tiểu Đức Tử tuân lệnh cô cô Nhược Phương đi tới viện thái y hỏi dò thì thấy quả thật Bàng Quốc Công đang bệnh nặng, nhị tiểu thư cũng chính là công chúa đã đem toàn bộ thái y trong cung đi hết rồi.”

Hoàng hậu lạnh lùng nói: “Còn gì nữa không?”

“Nô tài cũng hỏi, hoàng hậu nương nương có thai, cũng sắp phải lâm bồn. Vậy trong cung sao lại không có thái y bên cạnh được?”

“Những thái y kia nói thế nào?” Nhược Phương cũng hỏi.

“Những thái y kia nói công chúa nói rồi, bệnh tình của Bàng Quốc Công quan trọng nhất. Đồng thời chuyện này cũng đã được hoàng thượng chấp thuận, nếu như có chuyện gì xảy ra, công chúa cũng sẽ gánh chịu.”

Hoàng hậu cười cợt: “Nhược Phương, ngươi thấy thế nào?”

“Nương nương, những lời này không giống như lời của nàng nói ra. Trước giờ công chúa luôn hiếu thuận, mấy lần người gặp nguy hiểm cũng đều do nàng chữa trị. Theo lý thuyết, công chúa sẽ không nói những lời như vậy.”

Nhược Phương nói vậy không phải nàng bênh Bàng Lạc Tuyết mà bởi vì nàng biết y thuật Bàng Lạc Tuyết rất cao, thậm chí có thể vượt xa cả viện thái y nữa. Chỉ là chuyện này hoàng đế không biết, vì vậy lời quý nhân Vũ Dương nói khi nãy là đúng.

“Đúng đấy, y thuật Tuyết Nhi cao siêu như vậy, hoàn toàn không cần thiết làm ra những chuyện này. Mục đích hắn làm như vậy chính là vì muốn gây xích mích cho bổn cung và Tuyết Nhi thậm chí là mối quan hệ giữa Nam Cung gia và Bàng Quốc Công gia.” Hoàng hậu nói.

“Nương nương, lúc nô tài trở về thì gặp phải một người ở ngoài hậu cung.” Tiểu Đức tử nói.

“Là ai?”

“Thưa mẫu hậu, là nhi thần.”

Bàng Lạc Tuyết khoác trên người một thân áo bào màu đen, mà cũng không phải y phục nữ nhi bình thường, chính là nam trang màu đen. Trên đầu còn đội chiếc mũ cũng màu đen che hết cả khuôn mặt nàng.

“Tuyết Nhi, lại đây.” Hoàng hậu vẫy tay nói.

Bàng Lạc Tuyết bước đến hành lễ nói: “Nhi thần bái kiến mẫu hậu.”

Hoàng hậu vuốt ve bàn tay nàng: “Nhược Phương, nhanh đi làm vài món công chúa thích ăn mang lên đây.”

Bàng Lạc Tuyết lắc đầu nói: “Cô cô đừng bận tâm, ta nói xong liền đi.”

Bàng Lạc Tuyết kéo Nhược Phương lại. Nàng vốn đối với hoàng hậu một lòng trung thành nhưng cũng vì mối quan hệ với Triệu Chính Dương nên nàng không thể tùy tiện hành động.

“Mẫu hậu, nhi thần tiến cung cũng là vì muốn người nên đề phòng hoàng thượng.” Bàng Lạc Tuyết quỳ trên đất nói.

Hoàng hậu nhìn Bàng Lạc Tuyết quỳ thì thở dài một hơi: “Tuyết nhi cần gì phải thăm dò mẫu hậu. Lẽ nào ta còn không biết , die,n; da.nlze.qu;ydo/nn..rốt cuộc ai quan tâm Bổn cung, ai sẽ làm tổn thương bổn cung sao?”

Bàng Lạc Tuyết thở phào nhẹ nhõm. Lúc mới tiến cung, nữ tử nào mà lại không trông mong được sủng ái. Thế nhưng sự sủng ái này sẽ bị trả một cái giá rất đắt, có thể cũng sẽ liên lụy đến người nhà mình.

“Hoàng hậu nương nương mới vừa nhắc tới nàng, nô tỳ trước tiên chúc mừng công chúa được phong làm công chúa Cố Luân.” Nhược Phương nói.

Bàng Lạc Tuyết cười nói: “Cô cô thật biết trêu đùa, danh xưng này chỉ có hoàng hậu mới phong cho ta thôi. Tuyết nhi không biết rốt cuộc hoàng đế đang nghĩ gì nhưng hiện tại ta biết hoàng đế đang muốn hại chết phụ thân ta.”

Bàng Lạc Tuyết nói xong, hoàng hậu khiếp sợ nhìn Bàng Lạc Tuyết : “Tuyết Nhi, lời này cũng không thể nói bậy, Nhược Phương ra ngoài canh cửa.”

“Vâng, thưa hoàng hậu nương nương.”

Hoàng hậu kéo tay Bàng Lạc Tuyết nói: “Trước khi Tuyết nhi đến đây, công chúa Vũ Dương cũng đã tới. Xem ra lần này hoàng đế đang quyết tâm muốn diệt trừ phủ Bàng Quốc Công. Không biết lần này Bàng Quốc Công có thể vượt qua cửa ải này hay không?”

Ánh mắt Bàng Lạc Tuyết tàn nhẫn nói: “Lòng dạ bệ hạ thực sự rất ác độc.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.