(*) tứ hôn là từ hay dùng thời xưa, trong trường hợp vua đứng ra ban hôn cho.
Tấn vương thích thú ngửi hương thơm nhìn Bàng Lạc Tuyết đang kinh ngạc đứng đó. Còn Bàng Lạc Tuyết cũng là người tỉ mỉ, nàng nhìn về phía trước quả nhiên nhận ra mùi hương này thật kỳ lạ.
Bàng Lạc Băng bước đến nói: “Bên trong thạch này có chứa những hạt châu màu trắng tinh khiết, đồng thời mùi hương cũng theo đó bay ra ngoài, lưu lại mùi hương thơm khó phai.”
Bàng Lạc Tuyết gật đầu nói:“Đây đúng là một loại hương hiếm thấy.”
“Đây là do Băng nhi nghĩ ra, hương liệu bên trong cũng do Băng Nhi điều chế.”
Bàng Lạc Tuyết ngửi một cái, hương liệu bên trong đều là những hương liệu thơm ngát thì tỏ ý khen ngợi: “Không ngờ Băng Nhi thực sự tài giỏi, đã vậy hương vị này còn quá tươi mát.”
“Đúng đấy, không nghĩ tới Băng Nhi lại có hứng thú với hương liệu này.” Tấn vương ôm Bàng Lạc Băng, trong mắt lộ ra tia tán thưởng.
“Dự vương đến!” Quản gia hô to.
Tấn vương và Bàng Lạc Tuyết xoay người lại thì nhìn thấy Dự vương với cây cung giắt bên hông, tóc dài buộc thành một bó mặc cho gió bay rối tung ở phía sau đang đi tới. Mày kiếm bên dưới ánh mắt âm trầm nhìn không thấy đáy, thâm thuý sâu thẳm tựa như biển rộng màu lam, lại lạnh lẽo như có thể khiến mọi thứ đông cứng lại trên đường đi của nó. Vẻ đẹp vừa cao sang quý phái vừa thâm trầm sâu lắng đó khiến người ta không dời nổi mắt. Sống mũi cao dưới đôi môi đỏ hồng, nhàn nhạt nhếch lên trông cực kỳ hoàn mỹ. Dung mạo tuấn lãng kết hợp với trường bào Nguyệt Hoa màu trắng tinh khiết khiến hắn nổi bật giữa đám người chung quanh. Trường bào nhẹ nhàng phất phơ trước gió có cảm giác như thần tiên hiện về, vừa hào hoa phú quý , vừa lạnh lẽo đến cực điểm. Khuôn mặt hình trái xoan thanh tao thoát tục tựa như hắn không thuộc về chốn nhân gian phàm tục này. Trong giây phút ấy, mọi người ngỡ như đang lạc vào chốn bồng lai tiên cảnh chỉ tập trung ngước mắt nhìn hắn mà thôi.
“Huynh không biết hai người đang nói gì mà lại để huynh chờ đợi lâu như vậy?” Triệu Chính Dương nhìn ba người đang trò chuyện thì cũng rất tự nhiên đứng bên cạnh Bàng Lạc Tuyết.
Mà trong mắt của người khác, dĩ nhiên Bàng Lạc Tuyết và Triệu Chính Dương chính là một đôi tiên đồng ngọc nữ.
Tấn vương cười trêu đùa nói: “Nghe nói hoàng thượng chuẩn bị gả nữ nhi của Vương học sĩ cho ca ca Dự Vương để nàng trở thành Dự Vương Phi, không biết có chuyện này hay không?”
Sắc mặt Triệu Chính Dương khẽ trở nên thâm trầm, cùng lúc Bàng Lạc Tuyết cũng xoay mặt nhìn Triệu Chính Dương lên tiếng: “Tiểu thư Vương gia là một cô nương tốt, cầm kỳ thư họa đều tinh thông, nghe nói dung mạo cũng rất xinh đẹp.”
Triệu Chính dương nói: “Ai nói với nàng như vậy? Trong lòng huynh chỉ có một người. Nếu phụ hoàng thích thì có thể nạp nàng. Còn huynh, nếu không phải của huynh thì huynh cũng không cần.”
Bàng Lạc Tuyết chỉ nhẹ nhàng mỉm cười.
“Nơi này thực sự là náo nhiệt, xem ra ở đây đang rất vui vẻ.” Bàng Sách dẫn công chúa Trường Nhạc đi tới.
Bàng Lạc Tuyết trêu đùa nói: “Huynh tới thật đúng lúc.”
Bàng Lạc Băng quay về phía Bàng Sách hành lễ: “Băng Nhi bái kiến ca ca.”
Bàng Sách gật gù, cũng không có biểu hiện thân thiện mà là thái độ vô cùng lạnh nhạt nói: “ Cứ tỏ ra bình thường thôi.”
Bàng Lạc Băng không cam lòng cắn môi. Còn Bàng Lạc Tuyết nhìn thấy hết tất cả nhưng cũng không nói gì.
“Thánh chỉ đến!”
Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy công công bên cạnh hoàng đế cầm thánh chỉ bước vào. Bàng Lạc Tuyết đang vui vẻ, trong nháy mắt cũng tỏ ra trầm tĩnh khác thường.
Dương thị và Bàng Quốc Công cũng nhanh chóng bước tới trước nói: “Bái kiến Vương công công.”
“Hôm nay là sinh thần của công chúa Tuyết Nhi, hoàng thượng muốn ban tặng cho nàng một lễ vật lớn. Lão nô cầm trong tay thánh chỉ, xin thứ cho lão nô mạo muội không thể hành lễ.”
“Công công chớ khách khí.”
Bàng Quốc Công quay về vẫy tay với Bàng Lạc Tuyết ý bảo nàng tiến lên phía trước.
“À, đây là công chúa được bệ hạ thương yêu đây sao?”
Bàng Lạc Tuyết cười cợt nói: “Đều là do hoàng thượng và hoàng hậu yêu mến thôi.”
“Nhị tiểu thư, mời tiếp thánh chỉ.”
Bàng Lạc Tuyết gật gù, bởi vì là thánh chỉ nên tất cả mọi người đều phải quỳ trên mặt đất.
Vương công công bắt đầu mở thánh chỉ, lại nhìn những người đang quỳ trên mặt đất thì thầm đọc: “Bàng vương gia hữu nghị vạn quốc, dày công với đất nước, có nữ nhi Bàng Lạc Tuyết dung mạo xinh đẹp, khí chất cao quý, tính tình nhu mì, lối hành xử khéo léo, là một nữ nhân hiếm thấy trong toàn Đông Tần quốc này. Vì thế, nhân dịp sinh thần của nàng, trẫm quyết định ban thưởng : sáu vương miện nạm ngọc, trăm lạng lúa thóc, đồng thời vì nàng có tính tình cao quý, cần kiệm liêm chính, lại không để lại tiếng xấu nên trẫm quyết định phong tước thành trưởng công chúa Đông Tần quốc, có thể hưởng lộc muôn đời, khâm thử.”
Vương công công đọc xong, tất cả mọi người đều sửng sốt, vương vị trưởng công chúa hoàng thất này không phải ai cũng có thể nhận được.
“Nhị tiểu thư, theo lẽ thường, nàng nên tiếp chỉ đi.”
Bàng Lạc Tuyết đưa tay nhận thánh chỉ nói: “Tạ chủ long ân.”
Ngược lại với thái độ kinh ngạc của mọi người, trong lòng Bàng Lạc Tuyết không hề cảm thấy vui sướng. Nàng vốn hiểu rõ lão Hoàng Đế cáo già này, một khi hắn chấp nhận ban thưởng cho nàng vị trí này thì nhất định trong lòng hắn đang toan tính mưu đồ gì đó với nàng.
Quả nhiên Vương công công nói: “Đừng nóng vội, vẫn còn một thánh chỉ khác dành cho đại công tử Bàng gia.”
Bàng Sách ngước mặt nhìn Vương công công thì chợt nghe Vương công công nói: “Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết, nghe danh nữ nhi của Vinh thân vương - công chúa Trường Nhạc là quốc sắc thiên hương, văn phong thành thạo, tính tình ôn lương đôn hậu, hoàng hậu cùng trẫm rất hài lòng. Nay đại công tử Bàng gia cũng đã đến tuổi thành thân, muốn chọn hiền nữ làm chính thất, mắt thấy công chúa Trường Nhạc xứng đôi vừa lứa nên cũng sớm chọn ngày thành thân. Ngoài ra, lại thấy đại công tử Bàng gia và công chúa Trường Nhạc đúng là một đôi trời sinh, thiên trường địa cửu nên trẫm quyết định mọi nghi lễ sẽ giao do Lễ bộ cùng Khâm Thiên Giám (*) chủ trì, chọn ngày tốt để thành hôn. Bố cáo có hiệu lệnh trong cả Đông Tần quốc và mọi thần tử phải tuân theo. Khâm thử.”
(*)Khâm thiên giám (欽天監, Directorate of Imperial Observatory) là cơ quan quan sát và chiêm nghiệm âm dương bói toán, các hiện tượng thiên văn, thời tiết, làm lịch, coi ngày, báo giờ để định mùa vụ cho dân, giữ đồng hồ báo canh ở điện Cần Chánh, và giữ trọng trách tư vấn triều đình về các vấn đề địa lý và phong thủy.
“Bàng Sách tiếp chỉ. “ Bàng Sách nhìn công chúa Trường Nhạc, sau đó vui vẻ giơ tay ra nhận lấy thánh chỉ.
Bàng Lạc Tuyết nhìn thánh chỉ đứng dậy hỏi: “Vương công công, ngoại trừ thánh chỉ này, hoàng thượng có đề cập đến chuyện , khác không? Vương công công là tâm phúc bên cạnh bệ hạ, tâm tư của ngài chắc công công cũng hiểu đôi chút.”
Nói xong Bàng Lạc Tuyết lặng lẽ nhét vào tay công công một bao lì xì.
Vương công công cười cợt: “Công chúa thực sự quá khách khí, hoàng thượng chỉ hy vọng đại công tử sớm ngày thành gia lập thất để an tâm đi tới biên quan giữ vững nước nhà.”
Bàng Lạc Tuyết gật gù nói: “Đa tạ công công chỉ bảo.”
“Vương công công, hay là người cũng ở lại dùng ly rượu nhạt này đi.”
“Không được, không được, lão nô còn muốn hồi cung phục mệnh, không quấy rầy nhã hứng của các vị.”
Vương công công chắp tay nói: “Cáo từ.”
“Công công đi thong thả.”
Bàng Quốc Công cầm thánh chỉ thở dài, còn Bàng Sách nhìn vẻ mặt Bàng Quốc Công cũng cảm thấy bối rối đôi chút.
“Chúc mừng, chúc mừng Bàng Quốc Công lại có hỷ. Lần này Bàng gia kết thân với phủ Vinh thân vương quả thật là chuyện đáng chúc mừng.”
Bàng Quốc Công cười cợt “Đa tạ, đa tạ!”
“Tuyết Nhi, xem vẻ mặt phụ thân dường như không được vui.”
“Đâu chỉ có phụ thân, huynh xem vẻ mặt công chúa Trường Nhạc cũng thế mà.” Bàng Lạc Tuyết liếc mắt nhìn Bàng Sách, nói tiếp: “Ca ca, huynh thử suy nghĩ xem, huynh không thấy thủ đoạn của lão hoàng đế này còn không rõ ràng sao? Bên ngoài thì ban thưởng cho huynh nhưng thực chất là hắn đang muốn mạng của huynh đó.”
Bàng Sách nhìn khuôn mặt của công chúa Trường Nhạc lo lắng thì cũng không nhịn được bước đến an ủi nàng: “Trường Nhạc, nàng đừng lo.”
Trường Nhạc ngẩng đầu nhìn Bàng Sách, sau đó gật gù nhưng vẫn không nói gì. Bàng Lạc Tuyết đang định mở miệng thì nghe tiếng quản gia hô to: “Phủ Vương hầu đến!”
Bàng Lạc Tuyết quay đầu lại, nhận thấy người đến chính là lão phu nhân của phủ Vương gia thì kinh ngạc không thôi.
Lão phu nhân vừa bước vào nhìn thấy Bàng Lạc Tuyết thì lập tức ánh mắt như có ngọn lửa, tỏ vẻ tức giận đến cực độ.