Khuynh Thành Tiểu Độc Phi

Chương 272: Chương 272: Yến tiệc




“Đại tiểu thư, lão gia đã dặn tiểu thư nên đóng cửa suy nghĩ về những lỗi lầm của mình, mà giơ đây nhị tiểu thư lại từ bi thả nàng ra đây rồi. Giờ nàng có thể trở về.” Tứ phu nhân nhìn Bàng Lạc Vũ tức giận nói.

“Ngoại tổ mẫu.” Bàng Lạc Vũ thê thảm hô lên.

“Lão phu nhân, người nói cũng không sai nhưng dù gì Tuyết Nhi cũng là nữ nhi dòng chính thất trong phủ Bàng Quốc Công này, cũng là người không phải ai cũng có thể so sánh được.” Bàng Lạc Tuyết khinh thường nói.

Lão phu nhân nghe vậy chợt nổi giận nói: “Được được được, quả nhiên những người trong phủ Bàng Quốc Công các ngươi khinh người quá đáng. Hôm nay ta muốn dẫn đại tiểu thư đi.” Lão phu nhân nói.

“Việc này e là không thể được.” Bàng Lạc Tuyết nhìn tứ phu nhân chậm rãi nói.

“Sao lại không được? Nữ tôn của mình thì đương nhiên ta nên chăm sóc thật tốt, không cần các ngươi bận tâm. Hôm nay ta nhất định phải dẫn đại tiểu thư đi.” Lão phu nhân kiên định nói.

Tứ phu nhân còn muốn nói điều gì nhưng Bàng Lạc Tuyết khoát tay nói: “Nếu người đã mở miệng nói vậy thì phận làm hậu bối ta cũng không dám cãi lời. Có điều phụ thân đã hạ lệnh giam tỷ tỷ, mong rằng lão phu nhân hãy thưa chuyện qua với phụ thân một chút.”

“Yên tâm, ta đương nhiên sẽ thông báo một tiếng.” Lão phu nhân đăm chiêu nói.

“Vậy thì tốt, hy vọng lão phu nhân chăm sóc tốt tỷ tỷ vì tỷ tỷ còn là Tấn vương phi tương lai đấy.”

“Hừ, chúng ta đi!”

Lão phu nhân dẫn theo Bàng Lạc Vũ , mới vừa đi thì tứ phu nhân liền hỏi: “Tiểu thư, sao tiểu thư lại để lão phu nhân kia dẫn Bàng Lạc Vũ đi.”

“Không sao, ngày hôm nay Bàng Lạc Vũ muốn thoát khỏi đây, mà lão phu nhân cũng đang ở trong tình thế bắt buộc. Vì vậy, chúng ta cũng cần gì phải nhiều lời với lão làm gì. Được rồi, tối nay ta còn phải đi yến hội, phiền di nương chọn cho ta và Băng nhi hai bộ y phục màu trắng.”

Bàng Lạc Tuyết nói xong, trên mặt tứ phu nhân cũng lộ ra vẻ hiểu biết. Có lẽ đại tiểu thư và nhị tiểu thư muốn câu cá cho nên mới muốn trang điểm thật lộng lẫy đây mà. Nhưng chỉ là con cá này sợ là không dễ câu.

Màn đêm buông xuống, nhờ vào lần tai nạn này, hoàng cung muốn gom góp lạc quyên mà nhân vật chính không chỉ là Hoàng Đế.

Buổi yến hội ở Bích Tiêu cung, hoàng hậu nương nương cũng tham dự.

Vào thời điểm Bàng Lạc Tuyết bước vào cung, Hoàng hậu cũng đang ôm chiếc bụng to lớn, tròn trĩnh, khuôn mặt ưu sầu không giảm chút nào.

“Tuyết Nhi bái kiến mẫu hậu.”

“Tuyết nhi đến rồi, thật may vì con không có chuyện gì, bằng không mẫu hậu sẽ hổ thẹn trong lòng cả đời.” Hoàng hậu kéo tay Bàng Lạc Tuyết nói.

“Ta đã sai Nhược Phương mang đồ bổ cho con, con đã ăn chưa?”

“Mẫu hậu yên tâm. Con ăn rồi, người nhìn nhi thần không phải mập hơn nhiều đó sao?” Bàng Lạc Tuyết dùng tay nâng gò má của mình lên cho hoàng hậu xem, chọc hoàng hậu cười ha ha.

“Chút nữa sẽ có yến hội, mẫu hậu cũng mau chóng thay y phục đi thôi.”

“Ừm. Được.”

“Nghe nói yến hội hôm nay được tổ chức là vì công chúa Vũ Dương kia. Vậy ta cũng muốn xem cô công chúa kia có hình dáng ra sao” Mấy vị phu nhân ghé tai nhau bàn luận.

Yến hội được diễn ra linh đình náo nhiệt như thường lệ, sáo trúc không ngừng vang bên tai, trong bữa tiệc mọi người ăn uống linh đình, trò chuyện vui vẻ, nhạc công ung dung khảy đàn. Thế nhưng nếu tinh tường cũng sẽ nhìn ra được rằng những cảnh tượng người người tán gẫu vui vẻ kia cùng màn ca múa mừng cảnh thái bình chỉ là giả tạo. Thật sự trong lòng mỗi người đang đuổi theo những suy nghĩ của riêng mình.

Lần này mặc dù người ngồi bên cạnh Hoàng Đế là hoàng hậu nhưng hai người đều có cảm giác bằng mặt mà không bằng lòng. Ai cũng đều suy nghĩ tự hỏi có phải sau này Hoàng Đế có dự định sẽ phế truất ngôi quyền của hoàng hậu không?

“Chư vị ái khanh, hôm nay tất cả các món ăn đều do Dương quý nhân chuẩn bị.” Hoàng Đế nói xong, yến hội đang náo nhiệt trở nên yên lặng như tờ.

Hoàng hậu cười lạnh, thật không tồi, thậm chí hôm nay hắn dám sắc phong cho con hồ ly tinh kia mà không thông qua chủ nhân lục cung chi chủ như nàng. Thật tốt.

“Chúc mừng hoàng thượng có tin mừng giai nhân.” Hoàng hậu trào phúng nói.

Hoàng Đế nhìn hoàng hậu một chút, lạnh nhạt nói: “Đây là lẽ tự nhiên, Vũ Dương hiểu được tâm ý trẫm, lúc nào trẫm vui, lúc nào trẫm buồn chứ không giống một số ít người kia.”

Hoàng hậu nhếch khóe miệng, nói: “Có câu nói, lời thật thì khó nghe, là thần thiếp sai rồi.”

Hoàng Đế lạnh rên một tiếng, nói: “Nàng chỉ cần an dưỡng bảo vệ tốt thân thể thôi là được.”

“Đa tạ hoàng thượng quan tâm.” Hoàng hậu quay đầu, lạnh lùng nói.

“Gọi quý nhân Vũ Dương ra đây, ta thấy những món ăn này đúng là rất đặc biệt đấy.” Tuy Hoàng hậu ngoài miệng nói vậy nhưng trong lòng cũng không muốn ăn.

“Vâng.”

Vũ Dương mặc một lễ phục hoàng cung màu hồng thêu một con Kim Phượng hoàn chỉnh trên áo. Kim Phượng trên trang phục màu hồng khá trang trọng nhưng cũng không kém nét hoa lệ dị thường. Trên mũ Kim Phượng có đính lông chim Khổng Tước làm bằng kim loại, được làm từ lông chim thúy điểu. Giữa miệng Kim Phượng còn phun ra rất nhiều trân châu , bảo thạch, trong đó có hoa diệp màu xanh lam. Dưới tán hoa có hai hàng viền màu hồng, lấy ngọc thạch làm trung tâm, dùng trân châu làm thành vòng tròn nhỏ. Mặt sau còn có trang sức rũ xuống, mặt trên còn có đính rất nhiều trân châu và bảo thạch. Lông chim thúy điểu có màu lam khiến người khác trố mắt nhìn mà không sao dời mắt đi được.

“Sao công chúa Vũ Dương lại có trang sức Kim Phượng này?” Người phía dưới xì xào bàn tán.

“Ngươi thật ngốc, không thấy hoàng thượng cực kỳ yêu thương chìu chuộng cái cô công chúa ở xứ sở dị quốc kia sao? Nhất định là do bệ hạ ban tặng rồi.”

Bàng Lạc Tuyết buồn cười, cảm thấy người hoàng đế này thực sự là ngu ngốc.

“Thần thiếp bái kiến bệ hạ, bái kiến Hoàng hậu nương nương, mấy tháng không gặp, nương nương vẫn khỏe chứ?”

“Nhờ phúc của muội muội, Bổn cung vẫn khỏe, ăn ngủ đều được. Đúng là muội muội gầy hơn rất nhiều.”

Hoàng hậu vẫn bao dung độ lượng với công chúa Vũ Dương như vậy khiến mọi người cũng cảm thấy nàng chói lọi giữa bao người.

“Hoàng hậu nương nương nói đùa. Chính vì trận thiên tai lần này, hoàng thượng ăn không vô ngủ không yên thì thần thiếp đương nhiên phải chăm sóc cho người cũng không thanh nhàn như Hoàng hậu nương nương được.”

Hoàng hậu như không nghe được trong lời nói của nàng còn có ác ý nên cười nói: “Rốt cuộc vẫn là muội muội hiểu được tâm tư bệ hạ nhất.”

“Bệ hạ, ngài nhìn những món ăn này khác với những món thường ngày chúng ta hay ăn, không bằng để muội muội giới thiệu một chút.” Hoàng hậu nhìn Hoàng Đế nói.

“Vũ Dương, vậy nàng giới thiệu một chút đi.”

“Vâng, tuân lệnh bệ hạ.”

“Món thứ nhất: Cửu Phượng hướng lên trời: lấy tôm sống là chính, chung quanh còn có thịt dê làm nền, hấp chung với đậu hũ hồng.”

Hoàng hậu nếm thử một miếng, nói: “Rất mới mẻ.”

Vũ Dương cười đắc ý và nói tiếp.

“Món thứ hai: Món Tuyết hồng, lấy Tuyết Liên, ngó sen, nấm rơm, viên hầm gà kết hợp với mẫu đơn đỏ sẫm để trong một chiếc cốc. Thần thiếp nghe nói Hoàng hậu nương nương rất thích mẫu đơn nên đặc biệt làm món ăn này dâng lên người.” Vũ Dương nhìn hoàng hậu một chút nói.

“Muội muội thật có lòng.” Hoàng hậu cũng không nhìn nàng nói.

Vũ Dương cau mày, người hoàng hậu này thật khó đối phó. Dù nàng có ra sức làm gì cũng không thể khiến hoàng hậu động lòng.

“Hoàng hậu nương nương, người xem món ăn Hoàng Long này hiện lên màu xanh biếc: Rau cần tây xanh biếc tươi mới, thịt heo băm nhỏ trộn với nhau để làm nên món rau trộn tôm khô. Món ăn này là món bệ hạ thích nhất nên thần thiếp thường xuyên làm món này.” Vũ Dương nói xong, trên mặt có chút đỏ.

“Hoàng hậu cũng nếm thử đi, trẫm rất thích ăn món này.”

“Đây đều là tâm ý của muội muội nên bệ hạ ăn nhiều một chút. Đúng là chỉ có muội muội hiểu được lòng của bệ hạ.”

Hoàng hậu cười cợt đẩy món ăn đến trước mặt lão Hoàng Đế.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.