Bỗng nhiên quay đầu nhìn lại, đối diện hai con mắt rộng mở của An Lương
An Lương một mặt kinh ngạc nhìn chằm chằm Mục Khuynh Tuyết, Mục Khuynh Tuyết thì là mặt xinh đỏ chót, yếu ớt nuốt ngụm nước miếng
Hai người đối diện hồi lâu, An Lương có lẽ là cho rằng chính mình ngủ mê mẩn rồi, dùng sức trừng mắt nhìn
Mục Khuynh Tuyết làm như theo tính lựa chọn quên lãng tay của mình rơi vào trong lồng ngực An Lương… Càng là mặc cho cái tay kia, ở trong lồng ngực An Lương đang sửng sờ thật lâu…
“Tướng… Tướng quân?” An Lương không rõ đặt câu hỏi
“Ạch… A…ân” Hoảng loạn dời ánh mắt, không tự nhiên bốn phía đánh giá, vừa không cẩn thận, ánh mắt liền rơi vào trêи tay của chính mình
Thoáng chốc mặt xinh lại đỏ mấy phần, gương mặt thẹn thùng, cũng không biết là nên động…hay là không nên động…
“Tướng quân đây là…” An Lương tựa hồ còn chưa phát hiện dị dạng, chỉ là đang kinh ngạc Mục Khuynh Tuyết làm sao sẽ xuất hiện ở phòng của mình, còn nửa ngồi nửa quỳ ở đầu giường đỏ mặt nhìn chung quanh…
“Nga, không có chuyện gì, chính là ta… Ừm… Tùy tiện đi dạo… Ngươi… Ngủ tiếp đi?” Mục Khuynh Tuyết trêи tay không dám động, ngây thơ cho rằng lừa An Lương tiếp tục ngủ, chính mình mượn cơ hội rút tay về…
“Ta..” An Lương dở khóc dở cười, muốn đứng dậy, nhưng vừa động mới phát hiện…
Cúi đầu nhìn mình chằm chằm cái tay kia trong ngực, thẫn thờ ngẩng đầu cùng Mục Khuynh Tuyết liếc mắt nhìn nhau
Mục Khuynh Tuyết lúng túng nở nụ cười, đột nhiên rút tay về, An Lương thuận thế nắm thật chặt cổ áo, nghiêng người sang đưa lưng về phía Mục Khuynh Tuyết
“An… An An… An Lương, ta… Ta cái kia ta… Ta không phải… Không phải cố ý…” Mục Khuynh Tuyết sốt ruột, đầu lưỡi này cũng là thắt lại
“Ta ta… Ta…Ta chính là… Ạch…” Ấp úng, hận không mọc cái miệng trêи ngưới
“Ạch, ta chính là… Tùy tiện… Tùy tiện tới xem một chút… Thiên Hựu… Thiên Hựu để ta… Ạch… Để ta không bận quan tâm ngươi nhiều hơn chút, ừ đúng, để ta quan tâm ngươi nhiều hơn”
“Vừa vặn đi ngang qua phòng của ngươi, thấy phòng ngươi đèn vẫn sáng, cho là ngươi còn chưa ngủ, liền đến nhìn”
“Ừm… Đúng…. Chính là như vậy…” Mục Khuynh Tuyết gật gật đầu, cảm giác lời mình giải thích vẫn tính nói còn nghe được, nghiêng đầu nhìn An Lương một chút, vẫn đưa lưng về phía chính mình, không nhìn thấy vẻ mặt, nhưng mà cũng không biết là ánh đèn quá mờ nhạt hay là làm sao, cái cổ An Lương đều đỏ chót…
“Sau đó… Sau đó thấy ngươi ngủ không có đắp kín mền… Ừm… Muốn giúp ngươi đắp chăn, kết quả không cẩn thận, không cẩn thận… Ừm… A…”
Mục Khuynh Tuyết cùng với ân ân a a này giả bộ ngớ ngẩn, An Lương vẫn như cũ không có phản ứng
“Ừ, ừ… Không còn sớm, ta cũng trở về phòng nghỉ ngơi, ngươi… Ngủ… Ngủ đi…”
Nói qua, Mục Khuynh Tuyết liền đi tới cửa, đi tới một nửa, suy nghĩ một chút, “Nha, đúng rồi, lần này nhớ đắp kín mền” Rất ít có việc dặn dò một câu, liền ra cửa
Mục Khuynh Tuyết sau khi ra cửa một đường chạy trối chết, lao nhanh về phòng của mình, không ngừng vỗ trong lòng ầm ầm nhảy lên, thầm nói nguy hiểm thật… Nguy hiểm thật…
Lại nói An Lương này, một gương mặt xinh nửa đỏ nữa trắng, cũng không biết là nên buồn, hay là nên thẹn…
Mục Khuynh Tuyết này đều rời đi hồi lâu, còn không có phục hồi tinh thần lại…
Lại sửng sốt một hồi, An Lương sờ tay vào ngực, lục lọi một hồi, móc ra mảnh ra giáp kia
“Sớm biết nàng có thể làm được chuyện như vậy, chính là cho nàng nhìn lại có ngại gì!!”
Một tiếng hờn dỗi, mảnh tướng giáp vỗ vào trêи giường, trong mắt thần sắc phức tạp, còn kém muốn đem miếng giáp này băm thành tám mảnh rồi….
Thở dài, quay đầu nhìn về phía cửa phòng, không tự giác nghĩ đến Mục Khuynh Tuyết, gương mặt xoạt lại đỏ
Mảnh tướng giáp cầm trong tay vuốt nhẹ một lát, vẫn là đưa nó thả lại trong lồng ngực, cố ý xuống đất đem cửa cài lại
Nằm người xuống, suy nghĩ một chút, đem chăn kéo lên một chút, che lại bờ vai
Do dự một chút, lại kéo lên một chút, dứt khác hai cánh tay cũng nhét vào trong chăn, cái cổ trở xuống đều che lại
Nhắm mắt lại, không khỏi chốc lát lại bỗng nhiên mở mắt đánh giá bốn phía…
Hơi có cái gió thổi cỏ lay, mặc dù là thiêm thiếp buồn ngủ, cũng phải mở mắt ra nhìn một cái…
Như vậy tới lui bốn, năm lần, An Lương dứt khác ngồi xếp bằng lên
Cảm giác này, còn làm sao ngủ!!
…
“Mẹ, người tỉnh rồi” Trong phòng bếp, Thiên Hựu bận rộn bữa sáng, dư quang thoáng nhìn Mục Khuynh Tuyết lững thững đi tới vội hỏi một câu
“Ừm, hôm nay tại sao là ngươi làm bữa sáng” Vào nhà ngồi xuống, nhìn trái phải một chút
“Vừa rồi ta đi liếc mắt nhìn sư phụ, hình như còn chưa dậy đó” Dọn xong cơm nước, cười ha ha nhìn Mục Khuynh Tuyết, “Có phải là ăn quen tay nghề sư phụ rồi không?”
Mục Khuynh Tuyết liếc nàng một chút, không tỏ rõ ý kiến
“Sư phụ, người dậy rồi”
“Ừm, hôm nay dậy muộn chút”
“Không trở ngải, mau tới ăn cơm đi” Đựng cháo đưa tới trước mặt hai người
Thấy An Lương ngồi ở đối diện chính mình, Mục Khuynh Tuyết ngẩng đầu nhìn lướt qua, vừa vặn An Lương cũng đang nhìn cô, hai người sắc mặt ửng đỏ, dồn dập dời đi ánh mắt
“Sư phụ tối hôm qua không nghỉ ngơi tốt sao? Nhìn qua không có tinh thần gì a”
“Ừm…khụ…. Không có, vẫn tốt”
“Ngày gần đây trời lại lạnh rồi, sư phụ chú ý thêm một chút, lúc ngủ cần phải đắp kín mền, đừng lạnh”
“Khụ khụ…khụ khụ…” Mục Khuynh Tuyết nghe vậy, suýt chút nữa sặc rồi
“Mẹ người không có sao chứ?” Thiên Hựu vội giúp thuận khí
“Khụ…ân…” An Lương quét cô một chút, lúng túng đáp lại hai tiếng
“Đúng rồi sư phụ, trước đó đáp ứng Lạc Tuyết hôm nay cùng nàng cưỡi ngựa, ta muộn chút trở về”
Thấy An Lương muốn mở miệng dò hỏi, Thiên Hựu vội cười nói, “Bài tập ngày hôm qua đều học xong rồi!”
“Ừm, được, đừng chơi quá muộn” An Lương gật gù, muốn dặn vài câu nữa, nào ngờ nha đầu này bưng lên chén cháo một cái ực, nhanh chân bỏ chạy
Bất đắc dĩ cười cười, liền cũng để tùy nàng đi, nhưng vừa rồi Thiên Hựu ở lúc không cảm thấy, Thiên Hựu đi lần này, đột nhiên phát hiện bầu không khí này có chút lúng túng!
Hai người ngồi đối diện nhau cúi đầu húp cháo, đều là một bộ dáng vẻ mất tập trung
Mục Khuynh Tuyết đang suy nghĩ có muốn nói chút gì hay không? Dù sao việc tối hôm qua, chính mình đuối lý trước…
Nhưng trái lo phải nghĩ này, cũng không biết nên nói cái gì, đang muốn coi như thôi, trùng hợp An Lương này đột nhiên mãnh liệt ho khan vài tiếng
Mục Khuynh Tuyết vui vẻ, nhìn chằm chằm một lát, “An Lương, ngươi sặc rồi?”
“Ta…Khụ khụ…Khụ khụ…”
Ôi, Mục Khuynh Tuyết này sắc mặt vui mừng, đừng nói An Lương bị sặc thật, chính là không sặc, cũng phải để nàng tức sặc…
“Ừm… Ta tới giúp ngươi thuận khí chút” Mục Khuynh Tuyết giả vờ trầm ngâm, vốn suy nghĩ, cho An Lương thuận thuận khí, nàng nhận ý tốt của chính mình, vậy chuyện tối hôm qua liền có thể như vậy bỏ qua
“Khụ… Không… Không cần…” An Lương xua tay
Mục Khuynh Tuyết mới không để ý tới, đứng dậy nhanh chân vượt đến phía sau An Lương, giơ tay muốn vỗ
Không ngờ An Lương sắc mặt đột biến, đột nhiên đứng dậy tránh thoát, lùi về sau hai bước, mới ngẩng đầu nhìn thẳng Mục Khuynh Tuyết
Mục Khuynh Tuyết sắc mặt phát lạnh, bàn tay hãy còn còn treo ở giữa không trung! Hiếm thấy muốn đối với nàng khá một chút, nàng lại không cảm kϊƈɦ một chút!?
“Không… Không dám làm phiền tướng quân” Thấy Mục Khuynh Tuyết dáng vẻ ấy, An Lương vội ôm quyền
“Hừ!” Mục Khuynh Tuyết vung tay áo, thuận thế thu tay lại
“Nếu đã như vậy, việc tối hôm qua liền chỉ coi chưa từng xảy ra, không cho nhắc đến với bất kỳ người nào!”
An Lương sững sờ, hoá ra cái tên này cũng không phải là vô sự lấy lòng a!
“Tướng quân yên tâm, An Lương tuyệt không nhắc lại” Lời này nói ra, liền cảm thấy được là lạ ở chỗ nào?
Tối hôm qua rốt cuộc là ai chiếm tiện nghi ai!?
Hết chương 35
Edit: Kỳ thực An Lương né ma ma là có nguyên nhân nha, do trêи lưng bả có vài thứ, còn thứ gì thì đợi khoảng chương 70- 80 mới rõ nga