Lục Trạm cần nghỉ ngơi, những người khác cũng không quấy rầy nữa, mà đều theo chân Lục thành chủ ra khỏi cửa phòng.
Lục thành chủ vừa ra khỏi phòng liền nhanh chóng bước đến trước mặt Ngu Thanh Thiển, ôm tay thi lễ một cái: “Ta ở chỗ này tạ ơn Ngu tiểu thư cứu mạng Trạm Nhi, tương lai nếu như Ngu tiểu thư có cần Lục mỗ giúp gì, Lục mỗ nhất định sẽ không chối từ.”
Đây là sự cảm kích và lời hứa hẹn đối với ơn cứu mạng của Ngu Thanh Thiển.
Nếu như nhi tử của hắn thật sự chết, hắn chẳng những thất tín với lời phó thác lúc lâm chung của người thê tử đã mất, mà còn không biết bản thân tồn tại trên cõi đời này còn có ý nghĩa gì nữa, thế nên hắn chân tâm thật ý cảm tạ Ngu Thanh Thiển đã ra tay tương trợ.
Ngu Thanh Thiển không nghĩ tới người có tu vi Linh Vương như Lục thành chủ sẽ cong lưng hành lễ với mình, nàng lập tức đỡ đối phương lên nói: “Lục thành chủ không cần như thế, đây cũng là vì mạng của Lục thiếu chủ không đến đường cùng, nếu như tương lai có chuyện cần Lục thành chủ hỗ trợ, ta sẽ không khách sáo.”
Tất nhiên là nàng sẽ không từ chối lời hứa hẹn của Lục thành chủ, cứu người nhận lại hồi báo là chuyện hiển nhiên, bất kể là ở Mạt Thế, hay là ở lục địa này, chính nàng cũng không thể mang cái tính cách Thánh mẫu được.
Nụ cười trên mặt Lục thành chủ càng tăng lên, hắn thích người thẳng thắn không quanh co lòng vòng, càng nhìn Ngu Thanh Thiển hắn càng thấy thuận mắt.
Ân cứu mạng thiếu chính là thiếu, báo đáp lại là chuyện phải làm, so với những kẻ ngoài mặt thì đùn đẩy, trong lòng lại mưu mô tính toán, Ngu Thanh Thiển khiến hắn ưa thích hơn cả.
“Tốt, quả nhiên Ngu tiểu thư là người thẳng thắn.”
Lục thành chủ nhìn về phía Phong Thần và Trì Mặc Nhiễm nói: “Hôm nay tiểu nhi được cứu trợ, cũng phải đa tạ lời tiến cử của Thần thái tử cùng với Trì thiếu chủ khéo biết dùng người, một hồi hai vị phải uống thêm vài chén mới được.”
Phong Thần gật đầu: “Cung kính không bằng tuân mệnh.”
Trì Mặc Nhiễm cũng không từ chối: “Tự nhiên phụng bồi!”
Bận rộn cả đêm, Lục thành chủ lập tức cho người ta chuẩn bị bữa tiệc, để cho mấy vị khách quý lấp đầy bao tử.
Trên bàn rượu, tâm trạng của Lục thành chủ rất tốt, liên tục uống mấy chén rượu, rồi lại cảm tạ Ngu Thanh Thiển một phen.
Bữa tiệc kết thúc, mọi người trở về phòng của mình nghỉ ngơi.
Từ đầu đến cuối, Ngu Thanh Thiển và Trì Mặc Nhiễm đều không hề trao đổi ánh mắt, càng không nói với nhau dù chỉ một câu, điều này khiến cho Lãnh Lăng Sương càng không giải thích được.
Chẳng qua nàng đã âm thầm liệt Ngu Thanh Thiển vào danh sách biến số và kình địch rồi, đầu tiên là nàng vốn muốn tiếp cận Phong Thần, lại bị Ngu Thanh Thiển nhanh chân đến trước, làm cho nàng rất khó chịu; thứ hai là chỉ cần Lục Trạm phát độc chết đi, Lục thành chủ điên rồi, là nàng có thể âm thầm thu nạp một phần thế lực của thành Thanh Khâu, hiện tại kế hoạch bị Ngu Thanh Thiển phá hư, nàng hết sức tức giận.
Ngoài ra thuật trị liệu cao minh của Ngu Thanh Thiển làm cho nàng cảm thấy bội phần nguy cơ, bởi vì nàng vẫn biết điểm mạnh của mình chính là trị liệu, hiện tại bị Ngu Thanh Thiển vượt qua, không thù không hận là không có khả năng.
Sáng sớm hôm sau, Lục thành chủ tự mình đưa tới lệnh thông hành để tiến vào cổ mộ.
“Thần thái tử, trong cổ mộ vô cùng nguy hiểm, các ngươi phải vạn lần cẩn thận.” Lục thành chủ đưa một tấm bản đồ cho Phong Thần nói: “Đây là bản đồ chướng ngại sương độc trước cửa mộ, còn có sự phân bố của các cơ quan, hi vọng sẽ hữu dụng đối với các ngươi.”
Nếu là không có Ngu Thanh Thiển ra tay cứu mạng Lục Trạm, Lục thành chủ sẽ không bao giờ lấy ra phần bản đồ này, càng sẽ không thành thật mà đưa ra lệnh thông hành.
Hiện tại chính là đám người Phong Thần có tìm được bảo bối gì ở trong cổ mộ, hắn cũng sẽ không can thiệp, chẳng những thế mà còn sẽ ra tay ngăn trở những thế lực khác của thành Thanh Khâu, xem như là hoàn toàn từ bỏ cổ mộ này.
“Đa tạ Lục thành chủ.” Phong Thần nhận lấy bản đồ nói.
Lục thành chủ nhắc nhở một câu: “Đúng rồi, sở dĩ lúc trước ta hạ lệnh phong bế cổ mộ ngoại trừ nguyên nhân Trạm Nhi trúng độc ra, còn là bởi Trì gia nhúng tay, cho nên chuyến đi tìm kiếm cổ mộ lần này, trừ các ngươi ra, còn có đoàn người của Trì thiếu chủ.”