Tư Đồ Lạc thông báo một lúc rồi cho toàn bộ các học viên giải tán, lần này cũng không giữ riêng một học viên nào ở lại.
Sau khi các học viên rời đi, ông lão mặc áo trắng đưa bản vẽ thực văn trên da thú của Ngu Thanh Thiển cho ông lão mặc áo đen.
“Huynh, năng khiếu thực văn của con bé này không thua kém gì Phong Thần, lần này chúng ta thực sự bắt được bảo vật rồi.” Ông lão mặc áo trắng xoa xoa tay, cười híp mắt nói.
Ông lão mặc áo đen cầm lấy tấm da thú nhìn một hồi, trong mắt biểu lộ vẻ lạnh lùng nhiều hơn là vẻ chờ mong: “Nàng rất không tệ.”
“Đâu chỉ không tệ, lần đầu tiên vẽ thực văn, chẳng những bổ xung đầy đủ chỗ thiếu sót mà ta đã cố ý để lại, còn vẽ ra được hoa văn cấp năm, nhất định là thiên tài trong thiên tài.” Ông lão mặc áo trắng càng ngày càng hài lòng về Ngu Thanh Thiển.
Thật không hổ là tiểu nha đầu mà ngay lần đầu tiên lão đã nhìn trúng, việc này cũng phản ánh gián tiếp mắt nhìn của lão, vẫn luôn luôn chuẩn xác nhạy bén.
Mỗi một bản vẽ thực văn đều là do vô số hoa văn tạo thành, hoa văn căn cứ vào độ nhạy bén trong việc điều khiển tinh thần lực cũng chia làm mười cấp bậc, kém nhất là hoa văn cấp một, cấp cao nhất là hoa văn cấp mười.
Thông thường Thực Văn Sư vẽ thực văn tối đa cũng chỉ có thể đạt được hoa văn cấp năm, người có thể vẽ ra hoa văn cấp sáu thì trong tương lai cơ bản đều có thể trở thành Thực Văn Sư cấp cao.
Ngu Thanh Thiển lần đầu tiên mà có thể vẽ ra hoa văn cấp năm, đồng nghĩa với tiềm lực của nàng là vô hạn.
“Ta nhớ được lần đầu tiên Phong Thần vẽ cũng là hoa văn cấp năm đó.” Ông lão mặc áo đen mở miệng nói.
“Ừ, tên tiểu tử thúi kia cũng là hoa văn cấp năm, nhưng bây giờ cũng đã có thể vẽ ra hoa văn cấp tám rồi, chuyện như vậy nếu để cho những lão gia hỏa ở Thánh viện kia biết, chắc chắn sẽ khẩn trương mà đi thúc dục tiểu tử thối kia.”
Ông lão mặc áo trắng dừng một chút, bĩu môi nói: “Nha đầu Ngu Thanh Thiển chết tiệt này và tiểu tử thúi Phong Thần kia giống nhau, khảo nghiệm tinh thần lực đều vẫn còn ẩn giấu một phần thực lực thật sự, quả là khiêm tốn quá độ rồi.”
“Hai người bọn họ suy nghĩ chín chắn, tính tình bình thản, khả năng lĩnh hội cao, đi đến Thánh viện nơi có vô số thiên tài kỳ thực mới là đúng nhất.” Ông lão mặc áo đen thở dài nói.
Các khoa khác của Học viện Hoàng gia bất luận là năng lực của giáo viên, hay là tài nguyên tu luyện, đều không cùng đẳng cấp với Thánh viện.
Tư Đồ Lạc nghe được lời của hai người, có chút không hiểu hỏi: “Không phải Phong Thần đã được Thánh viện âm thầm đặc biệt tuyển chọn sao? Theo lý thuyết là có thể trực tiếp đến Thánh viện để tu luyện, vì sao ta không thể nhìn thấy một chút động tĩnh nào của hắn?”
Thánh viện là một trong những học phủ cấp cao nhất của trung tâm đại lục, thông thường thu nhận người tu luyện Linh Thực Sư trên mười tám tuổi, mỗi lần đều chọn lựa sinh viên tốt nghiệp từ trong các khoa của Học viện Hoàng gia.
Đương nhiên, gặp phải người có năng khiếu tuyệt vời, Thánh viện cũng sẽ đặc biệt hạ số tuổi và yêu cầu xuống.
Đầu năm Phong Thần đã nhận được quyết định nội bộ của Thánh viện, tuy mới chỉ có mười sáu tuổi, nhưng sớm đã có thể đến Thánh viện tu luyện.
Thiên tài tuyệt thế giống như Phong Thần vậy đến Thánh viện mới có thể phát huy tiềm năng của hắn tốt hơn, tuy Học viện Hoàng gia cũng không tệ, nhưng căn bản cũng không cùng đẳng cấp với Thánh viện.
“Nếu như không phải là muốn giành một ít thời gian để từng bước bồi đắp nền tảng cho tốt, vậy thì có nguyên do khác.” Ông lão mặc áo đen trầm ngâm trong chốc lát, nói: “Ý thức tự lập của Phong Thần rất mạnh, các ngươi không cần phải nghiên cứu chuyện này.”
Bất luận Phong Thần có bối cảnh gì thì vẫn là có tố chất, cho dù có sống ở trung tâm đại lục thì tuyệt đối vẫn đứng đầu, cứ theo hắn tự mình chọn con đường đi xuống có lẽ mới là chính xác nhất.”
“Đúng vậy! Nếu như tiểu tử thúi kia đột nhiên đi rồi, ta cũng sẽ không nỡ, hắn ở đây hơn hai năm đã giỏi hơn nhiều.” Ông lão mặc áo trắng không hề che giấu biểu hiện yêu thích đối với Phong Thần ra.
Đối với thực văn khó gặp được mầm năng khiếu tốt như vậy, đột nhiên bị người khác đào đi, lão cảm thấy vô cùng khó chịu.
“Hiện tại Ngu Thanh Thiển, Hỏa Ly Nhã, Mộ Dung Thanh và Tạ Thư đã đến, trưởng khoa lão lại có thể có nhân lực xài không hết.” Tư Đồ Lạc có chút hả hê, nói.
Ông lão mặc áo trắng cười khà khà một tiếng, tự tay vỗ vỗ Tư Đồ Lạc: “Cũng là tiểu tử ngươi hiểu ta.”
Khóe miệng Tư Đồ Lạc giật một cái, đây không phải là ta hiểu lão, ta đây là hy vọng lão bớt tập trung hành hạ tinh thần của chúng ta...