Tận mắt nhìn thấy Ngu Thanh Thiển nhanh như cắt biến mất trước mắt họ, ba người ở cùng ký túc xá đều thấy ngạc nhiên.
Cơ Linh Song cười đùa nói: “Thân pháp của Thanh Thiển không đơn giản đâu á!”
“Từ đầu đến cuối ta chưa bao giờ thấy nàng ấy đơn giản.” Tạ Thư mỉm cười ẩn ý sâu xa.
“Thanh Thiển ngày ngày khi trời chưa sáng đã ra ngoài luyện tập rồi, có thân pháp như vậy là rất kỳ lạ sao?” Hạ Oanh ngạc nhiên nhìn hai người còn lại.
Cơ Linh Song và Tạ Thư nhìn nhau lắc đầu: “Không, không kỳ lạ.”
Trải qua hai tháng thân thiết ở cùng nhau, Ngu Thanh Thiển giấu giếm thực lực là việc trong lòng bọn họ đều biết rõ, chỉ có Hạ Oanh đơn thuần không thích nghĩ nhiều là không phát hiện ra mà thôi.
Nhưng mà Cơ Linh Song và Tạ Thư không có nói ra, dù sao bọn họ cũng thật lòng coi Ngu Thanh Thiển như bạn, đối phương càng mạnh thì bọn họ càng vui mừng cho đối phương.
Ai mà không có bí mật trong người chứ? Bọn họ đều giống vậy. Cho nên không muốn ép buộc bạn bè tốt phải phơi bày tất cả dưới ánh sáng mặt trời.
“Vậy chúng ta có cần phải ra tay với Tần Phượng Nghi không?” Hạ Oanh xoa xoa nắm đấm hỏi.
Tuy đối phương có thế lực chống lưng hùng hậu, nhưng mà dẫn người ép bức bạn tốt của nàng, chỉ điểm này thôi là đủ làm nàng muốn nện cho đối phương một trận rồi.
Cơ Linh Song nhún vai vừa đi vừa nói: “Ta vẫn muốn tiếp xúc với đồ xui xẻo Tần Phượng Nghi xem sao, nhưng mà nghe ngữ khí của Ngu Thanh Thiển thì có thể nàng ấy có thể xử lý được, trước tiên chúng ta nên yên lặng quan sát xem sao đã.”
Tính cách Ngu Thanh Thiển bề ngoài nhìn tưởng là hòa nhã dễ chịu, nhưng kỳ thực thỉnh thoảng lại lộ ra một ít sự mạnh mẽ và tính thù địch, nàng biết bạn tốt của nàng không phải là người dễ bị bắt nạt.
“Tự nàng ta sẽ ra tay, ngươi đừng đi phá rối.” Tạ Thư xoa xoa vai Hạ Oanh nói.
Tần Phượng Nghi và cái đứa con gái tên Lã Mộng Trúc trong mắt nàng thật sự không là cái gì cả, Ngu Thanh Thiển không cần thiết phải đặt sự chú ý của mình lên bọn họ.
“Vậy thì thật tiếc.” Hạ Oanh mở nắm đấm ra, tò mò hỏi: “Thanh Thiển đi gấp như vậy, cũng không biết đi làm gì ha.”
“Ai biết được, nói không chừng thấy mỹ nam nên đuổi theo đó.” Cơ Linh Song cười nói đùa.
Mắt Hạ Oanh sáng lên, thích thú nói: “Mỹ nam, Ngu Thanh Thiển thật sự đuổi theo mỹ nam sao?”
“Được rồi, chúng ta về kí túc xá đi.” Thấy hai người này lại sắp đề cập đến vấn đề mỹ nam, Tạ Thư mất kiên nhẫn ngăn lại.
Mà người đang bị bạn thân trêu đùa, lúc này thực sự cũng đang âm thầm đuổi theo một mỹ nam mặc đồ trắng.
Ở một khu vực yên tĩnh không một bóng người trong rừng sâu, Phong Thần đứng tựa dưới cây phong, vòng tay lại, ánh mắt nhàn nhạt nhìn người ở phía sau không xa.
“Nàng còn muốn theo dõi ta đến bao giờ?” Giọng của chàng trong trẻo ấm áp mang theo mấy phần tươi vui dễ nghe.
Ngu Thanh Thiển sớm đã biết việc mình bám theo không giấu được đối phương, cũng không ẩn nấp nữa, nhảy xuống từ một cây phong.
Ánh mắt của nàng nhuộm màu đùa nghịch: “Bệnh mỹ nhân, lâu rồi không gặp!”
Lúc nhỏ Phong Thần thường xuyên phát độc, cả ngày mặt lạnh, mỗi lần nàng bám theo đối phương, mặt của hắncàng thêm mấy phần lạnh lùng, cho nên nàng trêu đùa gọi đối phương là “bệnh mỹ nhân”.
Phong Thần sau khi bị kêu như vậy càng không thèm để ý đến nàng, càng như vậy nàng càng muốn chọc hắn, dần dần cũng thuận miệng.
“Ta với nàng không quen.” Trên khuôn mặt thanh tú nho nhã của hắn, thể hiện thần sắc lạnh nhạt, chân mày hơi nhăn lên một chút.
Ngu Thanh Thiển bước đi như dạo chơi, tiến tới trước mặt Phong Thần, cười nhạo nói vào bên tai của hắn: “Chúng ta cùng ăn, cùng ở, cùng ngủ với nhau, chàng lại có thể nói chúng ta không quen sao?”
Tuy năm đó cùng ăn cùng ngủ cùng ở với nhau là kết quả của việc nàng bám riết lấy hắn. Lúc đó kỳ thực cũng là do không còn cách nào khác, ai bảo đối phương quá cố chấp.
Nàng muốn hút độc trên người đối phương nhiều hơn, chỉ có thể thi triển mười tám chiêu bám dính lấy hắnta.