Khuynh Thành Tuyệt Sủng: Thái Tử Điện Hạ Rất Liêu Nhân

Chương 265: Chương 265: Biến mất




Ngu Thanh Thiển nhận định được một phương hướng bèn ngay lập tức đi vào lớp sương mù mỏng, nhưng sau một canh giờ nàng lại trở về vị trí ban đầu.

Cứ đi như vậy một ngày, vẫn chưa đi ra lớp sương mù mỏng, tinh thần lực không có cách nào kéo dài tới tra xét, ngay cả thực vật ở bốn phía đều giống như chết rồi, không điều động được.

Ngu Thanh Thiển sắc mặt nghiêm túc tiêu sái quay lại ngồi xuống trên tảng đá lớn này suy nghĩ kĩ càng, trong lúc vô tình nhìn thấy mặt sau tảng đá lớn giống như là có thứ gì đó.

Nàng nhảy xuống tảng đá lớn cẩn thận nhìn một chút, phát hiện mặt trái của tảng đá lớn dĩ nhiên là một bộ bản vẽ thực văn bị chia nhỏ, bên cạnh còn để lại một dòng chữ như ẩn như hiện.

“Chắp vá bản vẽ thực văn bị phân tán rồi vẽ ra bản vẽ thực văn như ban đầu, mới có thể rời đi nơi này.”

Ngu Thanh Thiển nhìn dòng chữ xuất hiện rồi lại biến mất nghi hoặc không thôi, trên tảng đá lớn xuất hiện bản vẽ thực văn cao cấp, theo lý mà nói hẳn là do con người làm mới đúng, lẽ nào trung tâm đảo còn có cường giả ở?

Mặc kệ như thế nào, có thể đi ra ngoài là tốt rồi.

Ngu Thanh Thiển điều chỉnh tâm tình bình tĩnh, bắt đầu chăm chú nghiên cứu bản vẽ thực văn trên tảng đá lớn, lần lượt thử tổ hợp.

Nàng vốn đã cảm thấy vô cùng hứng thú đối với thực văn, dần dần cũng không vì muốn đi ra ngoài mới đi nghiên cứu như lúc đầu nữa, mà là mê muội ở trong đó.

Vô số lần tách ra, chắp vá, suy nghĩ sâu sắc, sau mười ngày, Ngu Thanh Thiển rốt cục vẽ ra một bộ bản vẽ thực văn hoàn chỉnh.

Một khắc dừng bút đó, trên mặt Ngu Thanh Thiển nở một nụ cười thỏa mãn, vừa mới chuẩn bị đứng lên, đột nhiên bản vẽ thực văn kia phát ra một đạo ánh sáng chói mắt, cũng bao vây lấy cả Ngu Thanh Thiển.

Trong nháy mắt, tại nơi tia sáng chói mắt kia biến mất, bốn phía sương mù mỏng cũng theo đó mà bắt đầu dần dần tiêu tan, mà Ngu Thanh Thiển đang ngồi xổm ở mặt sau tảng đá lớn cũng biến mất theo.

Sương mù tiêu tan, có ba người xuất hiện trên mảnh đất trống này.

Dẫn đầu là một người đàn ông đeo mặt nạ răng nanh màu vàng, trên người hắn mặc bộ cẩm y màu mực, đi theo sau hắn là một người đàn ông mặc quần áo xanh cùng một cô gái mặc quần áo đen, hai người đeo mặt nạ răng nanh màu bạc.

“Chủ nhân, nơi này cũng không có người.” Cô gái mặc quần áo đen kia nhìn chung quanh một lần rồi cung kính nói với người dẫn đầu kia.

Trong tay người đàn ông dẫn đầu đeo mặt nạ vàng lấy ra một viên cầu trong suốt, trong viên cầu một sợi dây hồng đang chuyển động ở chính giữa, trong nháy mắt hắn thở phào nhẹ nhõm.

Hắn đi vào chỗ trống lại đánh giá chung quanh một lần nữa, sợi dây hồng trong viên cầu trong suốt kia lóe lên, ánh mắt của hắn lập tức rơi vào trên tảng đá lớn này.

Đến gần tảng đá lớn, hắn phát hiện mặt sau tảng đá lớn có dấu vết người vẽ qua, cẩn thận quan sát một phen, trong con ngươi hẹp dài có thêm mấy phần phức tạp cùng vẻ ưu lo.

“Chủ nhân, cái này hình như là dấu vết có người vẽ qua, nhưng rất ngổn ngang, cũng không biết có ý nghĩa gì?” Cô gái kia ngồi xổm xuống nhìn rồi nghi ngờ hỏi.

Lúc này sau lưng tảng đá lớn chỉ có một ít dấu vết mà khi Ngu Thanh Thiển chắp vá bản vẽ thực văn lưu lại, hơn nữa phi thường ngổn ngang, đều không có cái gì khác.

Đầu ngón tay thon dài trắng nõn của người đàn ông đeo mặt nạ vàng nhẹ nhàng mơn trớn những vết xước kia, nhắm mắt lại, sau đó tự nói một câu: “Là phúc thì không phải họa, là họa thì không tránh được, hi vọng phần cơ duyên này nàng có thể nắm chắc, bình yên sống sót.”

Người đàn ông mặc áo xanh cùng cô gái áo đen nhìn nhau một chút, hiển nhiên không rõ ràng lời nói của chủ nhân bọn họ có ý gì, nhưng cũng không dám hỏi nhiều.

Đột nhiên, từ đằng xa thổi đến từng trận gió lốc lớn, không gian nơi gió lốc đi qua thỉnh thoảng xuất hiện chấn động, thậm chí vỡ vụn.

Người đàn ông mặc áo xanh kia kinh hô: “Trung tâm đảo bài xích mạnh hơn nữa rồi.”

Người đàn ông đeo mặt nạ vàng đứng lên bình tĩnh nhìn gió lốc thổi về hướng bọn họ, thản nhiên nói: “Chúng ta đi thôi.”

Lập tức hắn giơ giơ ống tay áo, bên người xuất hiện một cây thực vật màu xanh trong suốt bao ba người lại, trong nháy mắt biến mất ở tại chỗ.

Ba người đến Thủy Vu Đảo sau đó im hơi lặng tiếng rời đi, Thánh viện, Hoàng viện trưởng lão cùng mấy đại viện viện trưởng đều không phát hiện.

Nếu như bọn họ phát hiện tung tích của ba người, chắc chắn sẽ kinh hãi đến biến sắc, bởi vì mặt nạ của ba người là tượng trưng của Ma Thiên điện, đặc biệt mặt nạ răng nanh màu vàng, chỉ có một mình Ma Hoàng mới có tư cách đeo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.