Ngu Thanh Thiển nhẹ mím môi, lúc đó nàng thật sự hơi nhớ đến cơ thể có mùi thảo dược thanh khiết của Phong Thần. Chỉ cần ở gần bên hắn, thì cái sát khí bạo ngược trong lòng nàng luôn được vơi đi rất nhiều.
Hỏa Ly Nhã cũng phát hiện ra lúc đó xung quanh Ngu Thanh Thiển phát ra một lớp sát khí bạo ngược nhàn nhạt, không có đậm nhưng rất sắc lạnh.
“Ngu Thanh Thiển, bây giờ chúng ta phải làm sao?” Hắn bước tới bên nàng, đôi mắt xinh đẹp đào hoa muốn hỏi ý kiến.
Ngu Thanh Thiển liếc nhìn hắn: “Tất nhiên là giết sạch mà qua.”
“Thuộc tính và đẳng cấp của những yêu thực phía trước không rõ ràng, cả chặng đường chém giết như vậy thì có hơi liều lĩnh không?” Tiêu Tử Khôn nhăn mày nói xen vào.
Hắn bây giờ đã hơi hối hận rồi, sớm biết như vậy thì không nên cùng Ngu Thanh Thiển và mấy người Hỏa Ly Nhã liều lĩnh.
Cho dù là muốn vào con đường mòn u ám quái dị này để lang bạt, thì lúc nãy cũng nên thảo luận xong đối sách và thế trận rồi mới vào.
Những người khác cũng đều có cảm nhận giống như vậy. Một Linh Thực Sư khoa điều trị có sức khỏe yếu như Ngu Thanh Thiển, mà nói đi giết một cách bá đạo như vậy, khiến cho bọn họ không biết nói gì.
Ngu Thanh Thiển có thể đoán ra suy nghĩ của bọn họ, nhìn về chỗ không xa ở bên trái, nói một cách chắc chắn: “Chuẩn bị chiến đấu đi, bọn chúng đến rồi.”
Đám người kia không kiềm được nhếch miệng, cái gì mà nói là bọn chúng đến rồi?
Lúc cả đoàn người còn chưa kịp phản ứng gì, thì xung quanh vang lên âm thanh xào xạc. Một lớp sương mù màu đen dần dần bay ra từ hai bên trái phải, bầu không khí càng trở nên u ám.
“Đây... đây là cái gì?” Một người giơ tay chỉ về phía trước hoảng hốt kêu lên một tiếng.
Những người khác lập tức nhìn qua, chỉ thấy một cây cổ thụ màu nâu xám có hình mặt người, ánh mắt phát ra ánh sáng màu lục quái dị, miệng há to như chậu máu bò về phía bọn họ.
“Mau dàn chiến trận phòng ngự.” Hỏa Ly Nhã cũng là lần đầu tiên thấy yêu thụ quái dị kinh khủng như vậy. Chàng lập tức hét lên phân công: “Linh Thực Sư vây quanh tấn công, Tôi Thể Sư đánh tập kích.”
Cả đoàn người lúc đó vô cùng căng thẳng chuẩn bị chiến đấu. Lúc những yêu thụ vô cùng đáng sợ bò tới gần, thì Hỏa Ly Nhã cũng vừa niệm xong thần chú.
Một hàng nhũ băng xuyên ra từ đất, muốn trói yêu thụ vào trong.
Những Linh Thực Sư khác nhìn thấy vậy cũng lập tức tấn công từ xa. Mộ Dung Thanh và Tạ Thư giao hẹn ngầm cùng phát ra đòn tấn công tinh thần về phía yêu thụ cao to thô chắc ở sau cùng.
Các Tôi Thể Sư cũng cầm vũ khí chém hai cây yêu thụ ở gần đó.
Chỉ trong tích tắc.
“Răng rắc!!”
Nhũ băng được Hỏa Ly Nhã bố trí trên đất bị yêu thụ huy động rễ cây nhanh chóng nghiền nát thành vụn băng.
Đòn tấn công của các Linh Thực Sư cũng giống như ném bụi vào yêu thụ, không có hiệu quả gì quá lớn.
Đòn tấn công tinh thần chưa bao giờ thất bại của Mộ Dung Thanh và Tạ Thư, trước mặt Linh Thực có thân hình khổng lồ nhất, chỉ làm cho nó dừng một lúc rồi lại tiếp tục gào thét tiến lên phía trước.
Đòn tấn công của các Tôi Thể Sư thì có chỗ dùng, nhưng cành lá của yêu thực bị chém đứt không bao lâu thì lại mọc ra lại.
Càng ngày càng nhiều yêu thực phát ra tiếng kêu “két két”, bao vây lấy cả đoàn người, ánh mắt lấp lánh ánh sáng màu lục cùng với cái miệng há lớn như bồn máu giống như muốn ăn thịt người, sau khi lại gần càng thêm quái dị âm u.
“Bây giờ phải làm sao?” Một người trong đó tuyệt vọng hoảng hốt nói: “Chẳng lẽ hôm nay chúng ta phải chết ở đây sao?”
Những yêu thụ này thực sự là khó đối phó quá. Bọn họ không những chưa bao giờ thấy nó, mà đến cả nghe nói cũng chưa bao giờ nghe nói qua, căn bản là không cách nào khắc chế được.
Ánh mắt Hỏa Ly Nhã tuyệt nhiên không bỏ cuộc. Hắn bước lùi về sau bảo vệ Ngu Thanh Thiển, nhưng cũng không bỏ đòn tấn công trên tay, từng ngọn băng tiễn bắn vào yêu thụ, hét lớn với đoàn người: “Không được bỏ cuộc, nếu không chỉ có con đường chết.”
Lúc dám yêu thụ tấn công giống như là muốn xé nát đám đông, thì đa phần những người ở đó đều đã bắt đầu lộ ra sự tuyệt vọng.