Lãnh Lăng Sương nhìn hai cánh tay của mình mặc dù không bị thương, thế nhưng toàn bộ tay áo lại biến thành vải vụn, trong ánh mắt hiện lên vẻ lạnh lùng và lo lắng.
Ả vạn lần cũng không nghĩ tới thân pháp của Ngu Thanh Thiển lại quỷ dị đến như vậy, phối hợp Thất Thải thần mộc để tấn công, quả thật là quá tuyệt hảo không có chút khe hở nào, căn bản là ả không có cách nào đụng tới được đối phương, càng không thể nào đả thương được đối phương.
Lúc này Ngu Thanh Thiển cầm đoản kiếm chém loạn xạ xung quanh ả, tay áo ả đã biến thành vải vụn nhưng cánh tay vẫn còn nguyên vẹn, việc này chứng minh thân pháp của đối phương rất nhanh nhẹn, độ chính xác rất hoàn mỹ, thật sự muốn nắm bắt được thời cơ tốt để đánh lén ám sát ả cũng không phải là không thể.
Cúi đầu xuống nhìn hai cánh tay trắng như tuyết như ẩn như hiện, sau khi Lãnh Lăng Sương sống lại, đây là lần đầu tiên ả cảm thấy bị lúng túng và sỉ nhục.
Ả ngẩng đầu lạnh lùng nhìn vẻ mặt lộ ra ý cười của Ngu Thanh Thiển, trong lòng sinh ra một loại sát ý mãnh liệt, cảm thấy rõ ràng người này giống như là khắc tinh của mình vậy, khiến cho ả cực kỳ chán ghét.
“Ngươi dám đánh nhau chính diện với ta không?”
Ngu Thanh Thiển nhíu nhíu mày: “Lẽ nào đây không phải là ta đang đánh chính diện một trận với ngươi sao? Chẳng lẽ ngu ngốc đến mức đứng trước mặt ngươi để cho ngươi tùy ý chặt chém mới coi như là đối chiến? Ngươi tưởng ta khờ chắc, hay là ngươi quá ngu ngốc rồi.”
Nghe được lời nói này của Ngu Thanh Thiển, người ở đây đều cảm thấy rất có lý. Đối chiến cũng không nhất định phải đánh nhau trực diện, khi biết rõ tu vi của bản thân còn thua xa mà còn ngốc nghếch mặt đối mặt đi liều mạng với kẻ địch, đây tuyệt đối mới là việc làm ngu xuẩn.
Ngu Thanh Thiển nhờ vào sức mạnh của Thất Thải thần mộc và thất sắc lâm để công kích Lãnh Lăng Sương, tránh được nhược điểm về sự chênh lệch tu vi quá lớn giữa bản thân và kẻ địch, đây mới là điều làm người ta trở nên thích thú và tán thành.
Điểm này cũng đã vượt trội rồi, bất luận về sự bình tĩnh hay tính cách Ngu Thanh Thiển đều bỏ xa Lãnh Lăng Sương một quãng đường dài.
Lãnh Lăng Sương nghẹn một cái, thay đổi tâm ý nói: “Lần này ngươi nhờ vào sức mạnh của Thất Thải thần mộc để đánh trả, coi như ngươi thắng! Nhưng lần sau nếu chúng ta lại đối đầu nữa, thì tuyệt đối sẽ không đơn giản như vậy nữa đâu.”
Ả nói xong liền thu hồi lại thanh trường kiếm màu xanh, thần sắc trong mắt cũng hoàn toàn biến mất, hờ hững liếc mắt nhìn Ngu Thanh Thiển, miễn cưỡng khen ngợi rồi xoay người đi ra khỏi rừng mưa.
Lãnh Lăng Sương đi tới chỗ Trì gia đang đứng, xếp ô, sắc mặt đã bình tĩnh trở lại, không nhìn ra tâm tư của ả lúc này là gì.
Phong Thần hơi nhíu mày, tận sâu trong đáy lòng đã lưu tâm đến Lãnh Lăng Sương, một người thâm độc nhẫn nhục chịu đựng, hết sức gai mắt.
Ngu Thanh Thiển nhận thấy Lãnh Lăng Sương không thể công phá được phòng ngự do mình sử dụng ưu thế của Thất Thải thần mộc tạo ra, lập tức ngưng đánh nhau, còn rất nhanh đã khôi phục lại cảm xúc, cần cho đối phương vào danh sách những người phải cẩn thận đề phòng trong tương lai.
Hành động của nàng lúc đó đối với Lãnh Lăng Sương quả thực cũng xem như một lần bị sỉ nhục khó có thể chịu đựng nổi, vậy mà đối phương lại âm thầm chịu đựng, còn chủ động nhận thua, có thể thấy được khả năng linh hoạt biết tùy cơ ứng biến, suy nghĩ trù tính căn bản không giống với một người con gái chỉ mới mười sáu, mười bảy tuổi.
Còn về câu khiêu khích cuối cùng kia của Lãnh Lăng Sương, căn bản Ngu Thanh Thiển không để tâm.
Lãnh Lăng Sương lớn hơn Ngu Thanh Thiển ba hay bốn tuổi, thiên tài triển vọng của bộ phận phía tây ở Học viện Hoàng gia, tu vi đương nhiên không thể nào quá thấp.
Ngu Thanh Thiển hoàn toàn tin tưởng mình chỉ tốn thời gian một năm là có thể theo kịp tu vi hiện tại của Lãnh Lăng Sương, cho dù lần sau có gặp phải, nàng cũng sẽ tự tin tiếp tục làm đối phương khó chịu.
Lúc này mọi người ở đây đã có cái nhìn về Lãnh Lăng Sương, nhưng đều nảy sinh suy nghĩ không thể kết giao thâm tình.
“Biểu ca, ta không đủ sức để lấy được Thất Thải thần mộc, cũng không biết chúng ta phải ăn nói thế nào với gia tộc.” Lãnh Lăng Sương nhìn Trì Mặc Nhiễm nói.
Kiếp trước vì nàng đã chưa đủ âm thầm nhẫn nhịn, quá dễ bị kích động nên dẫn đến kết quả như vậy, kiếp này tuyệt đối sẽ không tái phạm kiểu sai lầm như vậy nữa.
Nhẫn nhịn chịu đựng có đáng là gì? Chỉ cần tương lai trở nên đủ mạnh mẽ, ả sẽ phục thù cho toàn bộ sỉ nhục và sự nhẫn nhịn mà ả đã chịu trong ngày hôm nay.