Thánh viện và Hoàng viện ở khu vực biên thành của Trung Ương thành, cách trung tâm rất xa, Phong Thần kéo Ngu Thanh Thiển đi vào một tòa nhà u nhã tĩnh mịch.
Bóng dáng hai người biến mất ở một chỗ rẽ trên đường phố. Cách đó không xa có một tửu lâu, ở đó có hai cô gái đứng bên cửa sổ, cô gái mặc lục y như đang lạnh lùng xen lẫn tức giận.
Bên cạnh nàng cũng là một cô gái mặc lục y, nhìn bóng lưng của hai người rời đi như có điều suy nghĩ: “Phong sư đệ trở về thành trước nửa tháng, chẳng lẽ là để chờ cô gái vừa rồi kia? Ta lần đầu tiên thấy hắn lộ ra bộ dáng ôn nhuận dịu dàng như vậy.”
Tạ Phượng Chi nắm chặt tay Song Thiềm: “Nữ nhân kia từ chỗ nào ra đây vậy, ta nhất định sẽ tra rõ.”
Nàng không biết tại sao Phong Thần lại hoàn thành nhiệm vụ sớm hơn nửa tháng, đi về Trung Ương thành trước, vì vậy cũng mau chóng lên đường cùng những người khác, về tới Trung Ương thành trước năm ngày.
Ai ngờ lại phát hiện ra Phong Thần cũng chẳng làm gì, ngày ngày từ sáng tới tối chỉ đứng trên tường thành, mấy nàng vẫn luôn nghi hoặc, hắn làm thế để làm gì.
Giờ thì rõ rồi, hóa ra hắn đợi người, người đó còn là một nữ nhân.
Điều này khiến Tạ Phượng Chi cực kỳ tức giận và bực tức bởi nàng luôn kiêu ngạo cho rằng Phong Thần sớm đã là của mình.
“Ta có việc, đi trước đây.” Tạ Phượng Chi nhìn Xa Phỉ Phỉ nhàn nhạt nói một câu, xoay người rời khỏi phòng, hẳn là đi thăm dò tin tức.
Xa Phỉ Phỉ nhìn Tạ Phượng Chi tức giận rời đi, bên môi ẩn chứa nụ cười nghiền ngẫm.
Tạ Phượng Chi càng ngày càng ái mộ Phong Thần, thời gian các nàng làm nhiệm vụ ai ai cũng nhìn ra, thế nhưng thái độ của Phong Thần vẫn luôn lạnh lùng như thế.
Trước đây mọi người đều coi đây là tính tình lạnh lùng của Phong Thần nên chưa từng để ở trong lòng. Tạ Phượng Chi luôn muốn có một ngày sẽ phá vỡ được sự lạnh lùng của Phong Thần nhưng không ngờ lại có người nhanh chân đến trước.
Các nàng cùng Phong Thần thường liên thủ làm nhiệm vụ, sống chung đã hơn một năm, lần đầu tiên thấy Phong Thần lộ ra sự ôn hòa, thậm chí còn đối xử một cách cưng chiều như vậy.
Nghe nói Hoàng gia Học viện nam bộ vào một năm trước có một vị thiên tài yêu nghiệt được Thánh viện đặc cách trúng tuyển, từ lúc biết được tin tức này nàng nghĩ nữ nhân mà Phong Thần đã đợi trước nửa tháng chính là Ngu Thanh Thiển rồi.
Xa Phỉ Phỉ sờ sờ cằm, ý cười bên môi càng nồng đậm, lần này có cái để chơi rồi!
Ngu Thanh Thiển theo Phong Thần tiến vào sân, một gã tôi tớ dắt Xích Diễm đến chuồng ngựa.
“Đây là biệt viện của chàng ở Trung Ương thành sao?” Ngu Thanh Thiển đánh giá xung quanh, phong cách trong đình viện u tĩnh lịch sự tao nhã, rất phù hợp với gu thẩm mĩ của bệnh mỹ nhân.
Phong Thần kéo Ngu Thanh Thiển ngồi xuống băng đá trong viện, nàng được hắn ôm ở trên đùi.
“Ừ, sau này nàng tới Trung Ương thành thì sống ở nơi này nhé, ta đã dặn dò trước rồi.” Phong thần ngửi thấy mùi thơm ngát trên người Ngu Thanh Thiển, khoảnh khắc đó bỗng lấp đầy sự trống vắng phảng phất trong tim.
“Được!” Ngu Thanh Thiển theo thói quen cầm lấy một sợi dây tơ tằm của Phong Thần ngắm nghía: “Nửa tháng nay mỗi ngày chàng đều đến tường thành chờ ta à?”
“Ừ, nàng chưa tới ta liền tu luyện hoặc xem điển tịch.” Phong thần khẽ cười một tiếng: “Ta dự tính nàng sẽ đến trong nửa tháng này.”
Trong lòng Ngu Thanh Thiển sinh ra một cảm giác ngọt ngào kiếp trước chưa bao giờ có, người đàn ông này luôn là như vậy, luôn khiến cho nàng động lòng mới thôi.
“Bệnh mỹ nhân, ta thực sự là càng ngày càng thích chàng nha!” Ngu Thanh Thiển ôm cổ của Phong Thần, con ngươi nhuộm ý cười nghiêm túc, lại lên tiếng: “So với lúc trước, bây giờ càng thích hơn.”
Ngu Thanh Thiển cũng đã từng nói với Phong Thần: “Bệnh mỹ nhân, ta thực sự là càng ngày càng thích chàng nha”, nhưng khi đó chiếm giữ nhiều hơn là thích. Nhưng giờ khắc này, một loại thích ngọt ngào được phát ra từ tận đáy lòng còn nhiều hơn, nàng biết tình cảm của mình đã lên men biến chất rồi, nhưng không hề muốn cự tuyệt nó.