Khuynh Thành Tuyệt Sủng: Thái Tử Điện Hạ Rất Liêu Nhân

Chương 403: Chương 403: Cửa thứ hai (1)




Bên trái phía dưới hành lang dài kia, trên vách tường vây quanh một loại tinh thạch phát ra tia sáng đặc biệt, hơi lờ mờ, nhưng điều này cũng không ảnh hưởng đến thị giác người nhìn.

Hành lang rất dài, chỉ nhìn một cái thôi sẽ không thấy được điểm cuối, cũng khiến người ta cảm thấy sự âm u tĩnh mịch bao trùm.

“Những đệ tử thuận lợi đi đến cuối hành lang xem như qua cửa, bắt đầu đi.” Hồng Cốc Tử cũng không nói nhiều lời nữa, không có thêm bất kỳ nhắc nhở nào, trực tiếp tuyên bố bắt đầu cửa ải thứ hai.

Lần này tất cả mọi người đều đã có bóng ma tâm lý từ cửa thứ nhất, ngược lại cũng không có ai vội vàng trực tiếp xông vào hành lang nữa, mà là ánh mắt đều không ngừng nhìn về phía Ngu Thanh Thiển.

Ngu Thanh Thiển giật giật khóe môi, những người này nhìn nàng chằm chằm làm cái gì?

Thấy những đôi mắt đen của đám đệ tử đều không chịu tiến về phía hành lang dài trước, hiển nhiên là muốn làm giống như Ngu Thanh Thiển trước đó, chính là quan sát rồi mới hành động.

Ngu Thanh Thiển thấy bộ dạng không nói lời nào như vậy của họ chỉ mỉm cười. Cửa ải này của nàng ngay từ ban đầu đã không định học như cửa thứ nhất, dù sao những đệ tử này cũng không phải người ngu.

“Đồng Đồng, chúng ta xông vào trước, thế nào?”

Tính tình của Xa Đồng Đồng từ trước đến giờ đều tùy tiện, cộng thêm việc cũng không có quá nhiều hi vọng khi đi qua mấy cửa ải, cười không để ý lắm nói: “Ta phụng bồi đến cùng.”

“Vậy thì đi thôi.” Ngu Thanh Thiển lôi kéo Xa Đồng Đồng bước vào hành lang đầu tiên, cũng truyền âm nhắc nhở: “Cửa ải này có thể khảo nghiệm tinh thần lực, ngươi phải cẩn thận một chút.”

“Được!” Sắc mặt Xa Đồng Đồng cũng thận trọng hơn rất nhiều.

Những đệ tử khác không ngờ Ngu Thanh Thiển cẩn thận ở cửa đầu tiên sẽ dẫn theo Xa Đồng Đồng đi vào trước, cảm thấy có phần khó hiểu trước mục đích của nàng, sau đó cũng đều bước vào trong hành lang theo.

Vừa tiến vào trong hành lang dài, Ngu Thanh Thiển cảm thấy một làn gió mát thổi từ chỗ sâu nhất tới, vang lên những tiếng vù vù.

Đi được một đoạn, đột nhiên từ hành lang trước mặt mọc lên một bức tường đá, ngăn cách mỗi người với nhau.

Ngu Thanh Thiển và Xa Đồng Đồng cũng bị bức tường đá cưỡng ép phải tách ra, một mình bị vây ở trong đội ngũ tít phía trước.

“Bức tường đá này hẳn cất giấu một chốt mở, khảo nghiệm tinh thần lực và sự cẩn thận của đệ tử, chỉ cần tìm được chốt mở mới có thể thông qua.” Cổ Diễm dùng tâm lực liếc nhìn bức tường đá phía trước nói.

Ngu Thanh Thiển gật đầu: “Chắc hẳn không chỉ đơn giản như vậy.”

Trước tiên nàng vươn tay sờ bức tường đá một lần, phát hiện dùng tay sờ quả nhiên không cảm nhận được bất cứ dấu hiệu nào có thể mở bức tường đá ra, vì vậy nàng bình tâm tĩnh khí, rót từng chút một tinh thần lực dò xét trên bức tường.

Cổ Diễm thấy nàng đã bắt đầu tiến vào trạng thái tĩnh lặng liền không nói gì nữa. Hắn đã nhìn ra huyền cơ bên trong bức tường đá, nhưng hắn không nói cho nàng biết, như vậy mới có tác dụng đối với sự rèn luyện của Ngu Thanh Thiển, đây cũng là một trong những mục đích quan trọng mà Thánh viện thiết lập ra trong cửa ải này.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, những đệ tử bị vây trong tường đá đều đã đoán được phương pháp phá giải, tuy nhiên lại không thể tìm ra được manh mối ở đâu.

Ngu Thanh Thiển dùng tinh thần lực dò xét một lần bức tường đá, nhưng cũng không tìm được một manh mối hay cơ quan nào.

Nàng vẫn không từ bỏ và mất lòng tin, tiếp tục dùng tinh thần lực điều tra bức tường đá một lần nữa.

Những đệ tử bên ngoài Thánh địa thấy thế đều rất ngạc nhiên, bức tường đá này mở thế nào đây, huống chi sự chú ý toàn bộ đều tập trung trên Ngu Thanh Thiển và ba đệ tử có tu vi Linh Hoàng kia.

“Cửa ải này khảo nghiệm tinh thần lực cùng với tính kiên nhẫn, đối với Tiểu Ngu mà nói thì hẳn là không thành vấn đề.” Trì Mặc Nhiễm thấy Ngu Thanh Thiển điều tra bức tường đá lần thứ ba, trong đáy mắt biểu lộ sự vui vẻ tán thưởng.

Ánh mắt ôn hòa của Phong Thần nhìn Ngu Thanh Thiển: “Nàng rất nhanh có thể tìm ra huyền cơ trên bức tường đá, chỉ tiếc cửa ải này không có cách nào khác để kiếm linh ngọc.”

Hắn biết Ngu Thanh Thiển vô cùng thiếu thốn linh ngọc, đương nhiên hi vọng ở trong cửa ải có thể có thật nhiều cơ hội kiếm được linh ngọc.

Trì Mặc Nhiễm không ngờ tính cách của Phong Thần như vậy lại nói ra những lời như thế, chẳng lẽ đây chính là cái gọi là gần mực thì đen, gần đèn thì rạng đó sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.