Tại nơi bí ẩn, cao tầng Thánh viện thấy dáng dấp Ngu Thanh Thiển không lo lắng, không nhanh không chậm đều giật mình.
“Tiểu nha đầu này thật bình tĩnh, không bị những người khác làm đầu óc mê muội.” Trên mặt chưởng tọa Tử Phong có vài phần tán thưởng.
Viện trưởng cười nói: “Chỉ từ phần bình tĩnh này đã hơn các đệ tử khác rồi.”
“Nàng không lo lắng để ý mất tiên cơ.” Chưởng tọa Thanh Phong khẽ cười nói.
Thanh y nữ tử mang mạng che mặt mở miệng: “Thời gian chỉ có một canh giờ, nàng không sợ không xông qua được sao.”
Nghe được lời nói của thanh y nữ tử, cao tầng Thánh viện đang ngồi đó đều cảm thấy kinh ngạc,xem ra vị này có ấn tượng rất tốt về Ngu Thanh Thiển bởi bình thường nàng rất ít khi mở miệng.
“Bắt đầu có người theo rồi.” Chưởng tọa Hoàng Phong cười nói.
Những người khác lập tức lại nhìn vào cầu treo.
Đệ tử ngoài Thánh địa đệ tử cũng nhìn thấy tình hình bên trong qua tinh thạch, thấy dáng dấp Ngu Thanh Thiển thảnh thơi tản mạn khóe miệng không nhịn được liền cong lên.
“Ngu Thanh Thiển chẳng hề để tâm xông quan gì cả.”
“Đúng vậy! Bộ dạng này có chỗ nào giống như đang chiến đấu xông quan chứ, nếu không phải những người khác đang xung kích trên cầu treo, ta còn cho rằng nàng ngắm cảnh trong Thánh địa cơ.”
“Chẳng lẽ nàng sợ rồi? Nên xông quan chỉ tỏ vẻ chút thôi?”
“Không đâu, ta lại cảm thấy nàng tùy thời mà động, quan sát tình hình những người khác xông quan trước, không cần mù quáng xông lên làm gì.”
“Có vẻ như là vậy, Ngu Thanh Thiển còn trẻ tuổi mà đã rất trầm ổn giảo hoạt.”
“Giảo hoạt thì sao chứ, các ngươi cũng đã biết, dựa theo kinh nghiệm của ngày trước, thường thì đệ tử đi phía sau cũng không có hy vọng tiến lên, nếu không ngay từ đầu những đệ tử cũ sao phải liều mạng như vậy.”
“Cũng đúng, Ngu Thanh Thiển bình tĩnh như vậy không biết chừng sẽ hoàn toàn ngược lại.”
“Mau nhìn xem, có người rơi xuống kìa.”
Ngu Thanh Thiển và Xa Đồng Đồng chậm rãi đi tới bên cầu treo, lúc này trên cầu treo có người đang điên cuồng chạy về phía trước, nhưng nhiều đệ tử cũ lại giảm bớt tốc độ.
Đột nhiên, nước sông dưới cầu treo nổi lên từng đợt sóng cuộn trào vỗ vào cầu treo, bên trên có một đệ tử không phòng bị trực tiếp bị bọt sóng vỗ xuống dưới.
Nước sông không ngừng tấp vào cầu treo, dẫn theo một loài cá ma thú cổ quái hiếm lạ, chúng chảy theo nước sông rơi vào cầu treo.
Trên thân mỗi con cá đều trơn trượt, đệ tử không cẩn thận đạp phải quái ngư liền bị trượt ngã, có người thì bị quái ngư hất xuống cầu treo.
Quái ngư chặn tất cả lối đi của mọi người, các đệ tử cũ cơ bản đều có chuẩn bị, tuy rằng mỗi lần xông quan đều khác nhau, nhưng cũng không dễ dàng gì, bọn họ đều chuẩn bị mọi thứ.
Lên khu thương nghiệp có thể mua được tin tức về nhiệm vụ, thế nhưng tin tức khóa trước cũng không có, trong viện quy định đệ tử đã xông quan không được phép tiết lộ ra ngoài, bởi vậy những đệ tử mới không chút kinh nghiệm tương đối thua thiệt.
“Đây là trò đùa gì vậy?” Đột nhiên một con quái ngư thân hình dài nhỏ quấn lấy chân một đệ tử, kéo thế nào cũng không ra.
Những đệ tử khác cũng đều bị quái ngư cuốn lấy chân hoặc là cuốn lấy tay, hoặc là cuốn lấy toàn bộ thân thể.
Cố sức kéo ra, nhưng thân cá quá trơn căn bản không làm được gì, có đệ tử dùng vũ khí Linh Thực biến hoá huyền ảo áo giáp công kích, nhưng trên da quái ngư như được bôi lên một vật gì đó, hầu như chẳng khác nào vô kiên bất tồi, chém đi tới giống như gãi ngứa cho chúng vậy.
Quái ngư cũng không giỏi công kích, mục đích của bọn chúng chỉ là cuốn lấy tất cả đệ tử bước vào cầu treo.
Lúc này không ít đệ tử đều cảm thấy u ám, kéo không ra, chém không chết, quả thực thật khó đối phó nha.
Nước sông đã rút đi, cảnh tượng trên cầu treo cũng hiện ra trước mặt tất cả mọi người, kỳ thực nhìn qua có vài phần tức cười.
Xa Đồng Đồng kinh ngạc mở miệng, nghiêng đầu nhìn Ngu Thanh Thiển: “Tiểu Ngu đúng là sáng suốt, nếu không chúng ta cũng sẽ bị quái ngư trực tiếp quấn lấy rồi.”