Mấy tên đệ tử mặt búng ra sữa ở bên cạnh cũng đều dùng ánh mắt quy hàng nhìn Ngu Thanh Thiển.
“Ngu sư muội, ngươi có thể bán cho chúng ta một chút rượu mạnh được không?” Một tên nam nhân mặt trắng nõn trong mật địa khi trước mở miệng hỏi.
Ngu Thanh Thiển khẽ cười gật đầu: “Được thôi! Các ngươi muốn bao nhiêu?”
“Năm bình đi.” Nam tử trắng nõn kia có chút kích động nói.
Bọn họ bị vây ở trên cầu treo, cậy vào sức mạnh của mình cũng không thoát khỏi sự dây dưa của đám quái ngư, chỉ có thể vất vả kéo theo đám quái ngư bay thẳng về phía trước, tuy nhiên nó rất chậm, bọn họ không dám đánh cuộc rằng có thể bay tới bờ bên kia trong vòng một canh giờ hay không.
Hiện giờ nếu có rượu mạnh và phương pháp qua cầu của Ngu Thanh Thiển, vậy thì chỉ trong thời gian quy định, cửa ải thứ nhất có thể vượt qua mà không gặp vấn đề gì cả.
“Có thể.” Ngu Thanh Thiển lấy năm bình rượu ra đưa tới.
Nam tử trắng nõn kia lập tức lấy ra một ngàn linh ngọc đưa cho nàng: “Đa tạ Ngu sư muội!”
Ngu Thanh Thiển thu hồi linh ngọc lại, chào một tiếng rồi rời đi, tiếp tục đi về hướng cầu treo phía trước.
Không bao lâu sau, Ngu Thanh Thiển liên tục vượt qua vị trí của đám cựu sinh, cũng bán đi không ít rượu mạnh.
Khi đi gần đến gần giữa cầu treo, Ngu Thanh Thiển lại bị Tam kiếm ngăn cản bước chân, “Ngu sư muội, rượu mạnh của ngươi cũng bán cho chúng ta đi.”
Ngu Thanh Thiển chau mày: “Không phải các ngươi đều đã tới được đây rồi sao? Còn cần rượu mạnh làm gì?”
Tam Kiếm cười khổ một tiếng: “Chúng ta bị quái ngư cuốn thân, cậy vào sức mạnh cưỡng chế mới đi được đến đây, nhưng thể lực và linh lực hao tổn quá lớn, có phương pháp có thể thoải mái đi qua, chúng ta việc gì phải tự tra tấn mình chứ.”
“Được, nể mặt chúng ta đã hợp tác một lần, ta liền bán vài bình rượu mạnh cho các ngươi.” Ngu Thanh Thiển vẫn khá hài lòng với hiệu suất và thái độ làm việc của Thất kiếm trước mặt này.
Trong lòng Tam kiếm khẽ thở dài, lập tức lấy ra một ngàn bốn trăm linh ngọc cùng đổi bảy bình rượu mạnh với Ngu Thanh Thiển: “Đa tạ!”
Đệ tử của Hồng Phong tham gia rèn luyện thực tế đều không ngờ cửa thứ nhất lại khó chơi như vậy, càng không có mấy người mang theo rượu tùy thân, chỉ có một số ít những Linh Thực Sư mới thích uống rượu mạnh mà thôi.
Bọn họ cảm thấy cũng chỉ có loại người yêu nghiệt thiên tài khiến người khác không thể hiểu được như Ngu Thanh Thiển này mới có thể mang trên người nhiều bình rượu mạnh như vậy.
Ngu Thanh Thiển và Xa Đồng Đồng đã nhanh chóng vượt qua Thất kiếm khách, cũng gặp được ba tên đệ tử Linh Hoàng đã đi qua nửa cái cầu treo kia.
Trong lòng ba người cũng đều có phần sầu khổ, ỷ vào sức mạnh của bản thân thật sự quá tốn sức, động tác của họ lại buồn cười vô cùng, bọn họ không muốn tiếp tục thử nữa.
“Ngu sư muội, cũng bán một bình rượu cho chúng ta đi.” Một tên Linh Hoàng mở miệng.
Sau đó hai người khác cũng đưa ra thỉnh cầu giao dịch, giống như Tam kiếm nói có thể thoải mái qua cầu, việc gì phải tự tìm phiền phức.
Huống chi những đệ tử trên cầu treo cơ hồ đều mua rượu mạnh của Ngu Thanh Thiển, cái này cũng đồng nghĩa với việc tất cả mọi người có thể đi qua cầu treo, bọn họ cũng không muốn trở thành những kẻ đứng cuối cùng, như vậy sẽ chỉ càng mất mặt hơn thôi.
Ngu Thanh Thiển đối xử với ai cũng như nhau, chỉ cần có người mua rượu thì đều giao dịch với bọn họ.
Đơn giản như vậy đã có được linh ngọc, lại không cần buôn bán bất cứ thành phẩm gì, không làm mới là người ngu.
Sau khi giao dịch với ba người này xong, Ngu Thanh Thiển và Xa Đồng Đồng cùng lướt qua ba người họ rất nhanh sang tới bờ bên kia cầu treo, là tốp đầu tiên hoàn thành cửa ải thứ nhất.
Nguyên một đám đệ tử bên ngoài Thánh địa thấy thế đều trợn mắt há hốc mồm, như vậy cũng được sao?
“Không ngờ Ngu Thanh Thiển lại là người đầu tiên vượt cửa.”
“Vốn nghĩ những người lần này có thể xông qua được hẳn không có nhiều, nhưng có nàng lôi kéo và bán rượu mạnh, xem ra cửa đầu tiên hẳn có đến chín phần mười người có thể thông qua.”
“Đúng vậy! Nàng chẳng những nghĩ ra cách thông qua, mà còn buôn bán lời trên cầu treo, đây cũng quá thần rồi.” Trong giọng điệu của người này còn ẩn chứa vẻ hâm mộ. Ngu Thanh Thiển khi nãy chỉ cần bán linh tửu thì đã chiếm được hơn vạn linh ngọc rồi.
“Quá giảo hoạt mà, thì ra còn có thể như vậy, từ nay về sau có cơ hội ta cũng phải thử một chút mới được!”
Khi xông qua Thánh địa, vừa có thể thảnh thơi buôn bán vừa có thể xông qua cửa ải, trong lịch sử Thánh viện từ trước đến giờ thì Ngu Thanh Thiển quả thật là người đầu tiên.