Khả năng cùng lúc làm hai việc của Ngu Thanh Thiển khiến cho mọi người đều phải mở rộng tầm mắt, trong lòng cũng không khỏi dâng lên cảm giác hâm mộ.
Làm hai việc trong cùng một lúc, Ngu Thanh Thiển chẳng những có thể giành rất nhiều thời gian ở hệ thực văn mà còn không làm ảnh hưởng đến chuyện tu luyện.
Lão giả mặc bạch y thấy những người khác đều không thể nào làm được, trong lòng cũng bình tĩnh lại. Thiên tài sở dĩ là thiên tài, phương diện thiên phú tuyệt đối chiếm cứ hơn nửa.
“Tiểu nha đầu rất không tồi, tu vi của ngươi tăng lên rất mau, có lẽ mấy ngày nữa là ngươi có thể lập tức đột phá đến cấp bậc Linh Thị.”
Phần lớn Linh Thực Sư có cấp bậc cao dưới tình huống cần tác chiến sẽ căn cứ vào mức độ dao động của năng lượng để phán đoán, nhưng cũng chỉ có tác dụng đối với những người có cấp bậc thấp hơn hoặc cao hơn bản thân không quá nhiều.
Tu vi của lão giả mặc bạch y có cấp bậc cao hơn đám người Ngu Thanh Thiển rất nhiều, liếc mắt một cái là có thể nhìn ra được nàng đã đến bình cảnh thăng cấp.
Nghe được lời lão giả mặc bạch y nói, mấy người tại đây đều ngơ ngẩn.
Cái gì? Ngu Thanh Thiển lại sắp lên đến cấp Linh Thị rồi? Tốc độ tu luyện của nàng không phải là nhanh đến mức khoa trương sao.
Ngu Thanh Thiển nhàn nhạt cười đáp: “Chẳng qua là may mắn thôi.”
Nếu là không có khế ước với Cửu Thải Ma Liên, linh lực trong cơ thể nàng cũng sẽ không hùng hậu như thế, sau đó từ ngũ diệp Linh Đồng trực tiếp trùng kích đến cửu diệp Linh Đồng.
“Tiểu nha đầu ngươi thật là quá khiêm tốn, nếu là may mắn cũng có thể thăng cấp, thì lão phu ta đã sớm bước vào Linh Hoàng rồi.” Lão giả mặc bạch y vuốt ria mép như cười như không.
Nếu không có thực lực và khả năng ứng biến tương ứng, cho dù có gặp được cơ duyên lớn cũng không nhất định có thể nắm giữ được, điểm này là không thể nghi ngờ.
Ngu Thanh Thiển cũng không giải thích nhiều: “Trưởng khoa, ta đây tiếp tục nhiệm vụ đã.”
“Tốt, các ngươi cũng tiếp tục đi, lão phu ta không quấy rầy các ngươi chăm chỉ.” Lão giả mặc bạch y cười lớn tiếng, dẫn theo Tư Đồ Lạc rời khỏi phòng rèn.
Sau khi trưởng khoa bạch y và Tư Đồ đạo sư đi rồi, mấy người cũng không nói chuyện phiếm mà đều nhanh chóng vùi đầu vào nhiệm vụ đi rèn sắt.
Mấy người bọn họ đều cảm nhận được một loại áp lực vô hình đến từ Ngu Thanh Thiển, nếu như bọn họ không cố gắng, chẳng bao lâu nữa bọn họ sẽ không theo kịp bước đi của nàng.
Trong phần lớn khoảng thời gian tiếp sau đó, Ngu Thanh Thiển đều đến hệ thực văn rèn sắt.
Nàng cũng bớt một chút thời gian để đến thư viện của học viên xem sách về thảo dược và điển tịch viết về phương diện trị liệu, chỉ là dù cho nàng đi tới chỗ nào, làm chuyện gì, nàng vẫn luôn cầm theo mấy khối tinh hạch, để vừa học tập rèn luyện vừa hấp thu năng lượng tu luyện.
Nửa tháng sau, chẳng những tu vi của Ngu Thanh Thiển thành công đột phá đến Linh Thị, mà còn mài xong thanh sắt kia thành kim may.
Lúc Ngu Thanh Thiển hoàn thành nhiệm vụ, Hỏa Ly Nhã cũng đã sắp hoàn thành, trong khoảng thời gian này hắn căn bản đều là không ngủ không nghỉ ở hệ thực văn kiên trì rèn sắt, chẳng qua cuối cùng vẫn không thắng được nàng.
Mộ Dung Thanh cùng Tạ Thư cũng giành phần lớn thời gian vào nhiệm vụ này, vì vậy tiến độ của hai người cũng nhanh hơn so với những người khác, kéo dài khoảng cách chênh lệch.
Không có chút lo lắng nào, Ngu Thanh Thiển đã trở thành người đầu tiên trực tiếp thông qua hệ thực văn khóa này.
Nộp nhiệm vụ xong, Ngu Thanh Thiển liền thấy Hỏa Ly Nhã đứng ở cửa hệ thực văn, nhìn dáng vẻ có lẽ là đang đợi nàng.
“Ngươi tới là vì vụ cá cược ư?” Nàng đi về phía Hỏa Ly Nhã nhướng mày hỏi.
Hỏa Ly Nhã đưa một tấm thẻ màu vàng kim cho Ngu Thanh Thiển, mang trên mặt nụ cười ánh lên chút bỡn cợt: “Đã cá cược thua thì phải chịu, đây là chuyện nên làm.”
Lúc trước hắn thật sự không hề nghĩ rằng mình sẽ thất bại, suy cho cùng Ngu Thanh Thiển là một nữ nhân, dù cho tố chất thân thể không tệ, nhưng dù sao nam nhân cũng có ưu thế hơn trong những việc đòi hỏi nhiều thể lực như rèn sắt.
Hắn thật sự không ngờ được rằng bản thân lại thua, hơn nữa còn thua tâm phục khẩu phục.
Ngu Thanh Thiển không khách khí nhận lấy tấm thẻ màu vàng kim: “Sau này nếu còn muốn cá cược thì cứ đến tìm ta.”
Hỏa Ly Nhã tức giận liếc nàng một cái: “Ngươi xem ta là đồng tử chiêu tài của người chắc!”
“Đúng thế, ai bảo ngươi là thái tử Văn Hỏa quốc, nói về chuyện tiền bạc, ai có thể so sánh với ngươi chứ!” Quả thật Ngu Thanh Thiển coi Hỏa Ly Nhã như một con dê béo.
Hỏa Ly Nhã bật cười: “Nữ nhân như ngươi thật đúng là xấu xa.”