Ngu Thanh Thiển cầm chặt cổ tay Phong Thần, một tia dị năng Mộc hệ đi vào dò xét.
Một lát sau, nàng trợn mắt nhìn Phong Thần: “Bị thương nặng như vậy mà chàng còn không ngoan ngoãn nghỉ ngơi chờ khôi phục?”
Trong lòng hắn cũng rất không thoải mái, cảm giác khó chịu và đau lòng đan xen, đây là thứ cảm xúc hắn chưa bao giờ có được.
Phong Thần thấy trong mắt Ngu Thanh Thiển nhuốm đầy nỗi lo lắng và đau lòng, cười hỏi: “Chút thương thế này có là cái gì, không phải là còn có nàng ở đây sao?”
Ngu Thanh Thiển kéo Phong Thần ngồi xuống, linh lực dị năng Mộc hệ hóa thành quầng sáng màu lục tiến vào trong cơ thể Phong Thần, từng chút từng chút chữa trị thương thế của hắn.
Sau khi tinh huyết trở lại bản thể, lần đầu tiên dị năng trị liệu Mộc hệ của Ngu Thanh Thiển tự thăng lên đến cấp ba, vì vậy mới có thể nhanh chóng trị liệu hết tổn thương trong cơ thể Trì Mặc Nhiễm như vậy.
Hiện tại tới trị liệu cho thương thế của Phong Thần, cũng rất là dễ dàng.
Phong Thần ngồi xuống tùy ý để Ngu Thanh Thiển trị liệu, ngẩng đầu liền thấy Trì Mặc Nhiễm với mái tóc trắng xóa khoanh tay mà đứng ở đối diện, Phong Thần hơi ngẩn người.
“Thần thái tử, đã lâu không gặp!” Trì Mặc Nhiễm lên tiếng trước tiên.
Khi đối mặt với Phong Thần, hơi thở lạnh lùng xa cách trên người cũng vẫn thu lại không ít, biểu hiện này hoàn toàn là vì Phong Thần trả giá vì Ngu Thanh Thiển, hắn đều xem ở trong mắt.
Hơn nữa căn cứ vào tin tức mà mật thám đưa tới, những năm gần đây, Phong Thần cũng đã vì Ngu Thanh Thiển mà làm rất nhiều chuyện, chỉ là không có biểu lộ ra mà thôi, chuyện này khiến cho Trì Mặc Nhiễm rất thưởng thức cũng như thuận mắt với Phong Thần.
Phong Thần cảm nhận được lúc này toàn thân Trì Mặc Nhiễm đều nhẹ nhàng hơn không ít, đoán rằng có thể hắn và Ngu Thanh Thiển đã hòa giải rồi: “Sao Trì thiếu chủ cũng ở chỗ này?”
“Ta cũng vô tình bị truyền tống đến đây.” Trì Mặc Nhiễm cười nhạt trả lời.
Phong Thần hướng ánh mắt quay về phía thạch đài kia, lên tiếng hỏi: “Đó là lối ra?”
“Không biết, là Tiểu Thiểu vô tình chạm phải mà mở ra cơ quan, theo phán đoán của ta đây có thể là lối thông xuống phía dưới cổ mộ.” Trì Mặc Nhiễm dừng một chút nói: “Dĩ nhiên, cũng có thể là lối ra hoặc là bẫy rập mà chủ nhân cổ mộ bố trí.”
Phong Thần nhướn mày: “Tiểu Thiển?”
“Thế nào? Ngươi có thể gọi muội muội ta là Thiển Thiển, ta không thể gọi nàng Tiểu Thiển sao?” Trì Mặc Nhiễm nhướng mày.
Trước đó không lâu hắn phát hiện có một thế lực điều tra những chuyện rất bí ẩn của mẫu thân hắn năm đó, hiện tại hắn đã đoán được người đứng sau lưng thế lực kia nhất định là Phong Thần, vì vậy cũng không vòng vèo.
Ngu Thanh Thiển tiến tới bên tai Phong Thần nói nhỏ: “Hắn trả lại tinh huyết cho ta rồi, chúng ta cũng xem như là quen biết.”
Những lời này đã gián tiếp thừa nhận chuyện Trì Mặc Nhiễm là ca ca của nàng, cũng chấp nhận đối phương.
Phong Thần biết ngoài mặt Ngu Thanh Thiển nhìn thì có vẻ rực rỡ sáng sủa, nhưng thật ra lại là người từ trong xương đã rất lạnh lùng, muốn tiến vào trong lòng của nàng rất không dễ dàng.
Thế mà trong thời gian ngắn ngủi như vậy, Trì Mặc Nhiễm lại làm được, chứng tỏ rằng chắc chắn đối phương đã làm ra chuyện gì đó khiến cho Ngu Thanh Thiển xúc động.
Chỉ là hắn cũng không ngờ tới rằng Trì Mặc Nhiễm sẽ trả tinh huyết lại cho Ngu Thanh Thiển, đây chính thứ có ảnh hưởng không hề nhỏ tới con đường tu luyện tương lai, sự quyết đoán của hắn thật sự là không có mấy người có thể làm được, Phong Thần không khỏi sinh ra mấy phần thiện cảm đối với Trì Mặc Nhiễm.
“Khả năng rất lớn đây là con đường đi thông xuống phía dưới cổ mộ.” Phong Thần đáp.
“Ta cũng nghĩ như vậy, đợi thương thế của ngươi ổn đinh, chúng ta lập tức cùng nhau đi vào, thế nào?” Trì Mặc Nhiễm hết sức tin tưởng đối với thuật trị liệu của muội muội.
Phong Thần khẽ cười một tiếng: “Dĩ nhiên là ta sẽ phụng bồi rồi.”
Ngu Thanh Thiển vừa cho trị thương Phong Thần, vừa ngẩng đầu nhìn Trì Mặc Nhiễm hỏi: “Các ngươi tới cổ mộ là vì có mục đích gì đó phải không?”
Sau khi đã xem đối phương là người nhà, Ngu Thanh Thiển lập tức lộ ra vẻ thoải mái cùng ôn hòa hơn rất nhiều.