Phong Thần dẫn theo sáu người không chút do dự nhảy xuống sông, đám học sinh mới trên bờ đều xôn xao cả lên.
“Học trưởng Phong vậy mà dẫn theo sáu học trưởng khác cùng nhảy xuống sông rồi, rốt cuộc dưới đáy sông có gì thế?”
“Không biết, nhưng thứ có thể hấp dẫn học trưởng Phong thì chắc chắn là thứ tốt.”
“Cũng không biết Ngu Thanh Thiển thế nào rồi? Có bị ma thú với yêu yêu thực cắn chết không nhỉ?”
“Không thể nào đâu, nhìn sức chiến đấu ban nãy của nàng ta mà xem, chẳng ai trong chúng ta sánh bằng đâu.”
“Thảo nào mà trước đây nàng ta lại nói những lời đó, người ta tự tin như thế cũng đúng thôi.”
“Hơn nữa mọi người có phát hiện ra chưa, ban nãy lúc nàng ấy trị thương cho chúng ta ấy, nàng ấy đã liên tục trị liệu cho ba mươi mấy người chẳng ngừng nghỉ gì cả đấy, cho dù là Linh Thực Sư lão làng thuộc hệ trị liệu thì cũng sợ là khó thể đạt được trình độ đó.”
“Đúng, lúc nãy ta đã cảm thấy là lạ, nghe ngươi nói thế mới biết là lạ ở chỗ nào, hóa ra là năng lực trị liệu của Ngu Thanh Thiển chẳng hề giống như thứ bỏ đi trong lời đồn chút nào cả, gọi nàng ấy là thiên tài cũng chẳng quá chút nào.”
“Những lời đồn nhắm vào Ngu Thanh Thiển trước đây, sợ là có người ghen ghét nên cố ý tung ra đây mà.”
“Tôi cũng đoán vậy, người ta chính là một kỳ tài trong số các Linh Thực Sư đấy, có tệ hơn nữa cũng vẫn là người tài giỏi thôi.”
“Đạo lý này đã dạy cho chúng ta biết một điều, đó là nghe thôi chưa đủ mà còn phải tận mắt thấy nữa, những người đã chết chính là bài học xác thực nhất.” Giọng của người này có vài phần xót xa.
Những người khác cũng nhao nhao gật đầu hùa theo: “Lúc nãy đúng là nên nghe theo lời của Ngu Thanh Thiển chứ không phải là lời giật dây của kẻ khác.”
“Ai… lòng người khó dò, có người không chỉ ngang ngược, hống hách mà còn hại chết nhiều người như thế, cũng không biết tối ngủ nằm mộng có sợ không đây.”
“Phỏng chừng là làm chuyện này nhiều rồi nên làm gì còn biết sợ nữa chứ.”
“Lúc trước ở dưới đáy sông, người nào đó vẫn luôn được người khác bảo vệ trên đường bơi xuống, nếu không phải đột nhiên có mấy cành cây chui ra quấn lấy thì nói không chừng đã dùng chúng ta làm tấm chắn để đoạt được dị bảo rồi.”
“Đúng thật là xấu xa tới tận xương, ngay cả người cùng lớp cùng tổ mà cũng hãm hại cho được.”
“…”
Không ít người dời đề tài thảo luận từ Phong Thần đến Ngu Thanh Thiển rồi cuối cùng dừng lại ở Tần Phụng Nghi.
Trong số những người đã xuống nước lúc nãy, có không ít người oán hận nàng ta, đặc biệt là những người bị mất bạn bè.
Ngay lúc này, bầu không khí chợt trầm xuống, thế mới cảm thấy những chuyện mà Tần Phụng Nghi đã làm trước đây đều có mưu đồ khác.
Hạt giống nghi ngờ đã gieo xuống, rất nhiều người đều thầm viết thêm cái tên Tần Phụng Nghi vào danh sách từ chối qua lại.
Tần Phụng Nghi nghe thấy mọi người xung quanh đều bàn tán về mình không chút kiêng nể gì, gương mặt vốn trắng bệch liền trở nên dữ tợn hơn vài phần.
Nàng ta cũng không ngờ rằng Ngu Thanh Thiển lại có được bản lĩnh và sức chiến đấu mạnh đến thế, ngay cả năng lực trị liệu cũng hơn hẳn tất cả những học sinh mới.
Vầng hào quang vốn nên thuộc về nàng giờ lại bị Ngu Thanh Thiển cướp sạch hết, nàng siết chặt lấy trái tim đang đau đớn, sắc mặt lại càng thêm âm u.
Đợi đến khi nàng ta trị thương xong trở về học viện, nàng ta nhất định phải âm thầm tìm hiểu về cái ả đê tiện Ngu Thanh Thiển đã cướp đi tiếng thơm và người đàn ông của mình đó mới được.
Trong mắt nàng ta ánh lên sự tính toán, tới lúc đó lại bảo cha đi tấn công cái nước Đại Diễm nhỏ xíu kia, để xem Ngu Thanh Thiển còn kiêu căng kiểu gì.
Ngu Thanh Thiển đã bơi xuống sâu dưới sông không hề biết gì về việc Tần Phụng Nghi muốn âm thầm hãm hại mình, nếu mà biết thì thế nào nàng cũng bẻ gãy cổ nàng ta.
Cha mỹ nhân chính là điểm yếu của nàng, kẻ nào dám đụng vào ông dù chỉ một chút mà thôi, nàng cũng nhất định sẽ khiến cho kẻ đó sống không bằng chết.
Cũng giống như ả đàn bà đã ruồng bỏ cha mỹ nhân lúc nhỏ vậy, đó chính là người nàng căm hận nhất từ nhỏ, và cũng chính là kẻ đầu tiên mà nàng đã xác định từ tận đáy lòng là phải trả đũa.
Những nơi mà Ngu Thanh Thiển đi qua đều ngổn ngang xác chết, những ma thú và yêu thực cấp Linh Đồng và Linh Thị bị cô giết vô số và moi hết tinh hạch.