Lãnh Lăng Sương có tu vi thất diệp Linh Tướng, cao hơn hẳn đám người Nhạc Vân Dương, mà so với Ngu Thanh Thiển thì lại càng là cao hơn hẳn ba cảnh giới lớn. Nàng được gọi là thiên tài của Học viện Hoàng gia vùng tây bộ cũng là dựa vào thực lực cả.
Nghe thấy lời khiêu khích đó của Ngu Thanh Thiển, lòng nàng liền dâng trào một cơn giận dữ.
“Ngươi thế này là đang muốn cướp đồ trong tay Trì gia bọn ta đấy à?” Lãnh Lăng Sương vẫn còn chút lý trí, dù sao thì trong đội ngũ của Ngu Thanh Thiển vẫn còn hai người Phong Thần và Hỏa Ly Nhã.
Ngu Thanh Thiển nhếch mày nói: “Trì gia các ngươi? Sao ta nghe nói ngươi họ Lãnh ấy nhỉ?”
Nàng chẳng có được thiện cảm với người nào của Lãnh gia cả, chất nữ do người phụ nữ kia giáo dục đúng là thừa hưởng được sự độc ác giống y như bà ta, trước nay nàng chưa từng sợ phải trở mặt với Lãnh gia, bởi vì đó là kết quả tất yếu ở tương lai thôi.
Trì Mặc Hoan nghe thấy lời Ngu Thanh Thiển nói, trên môi liền nở một nụ cười vui sướng: “Một kẻ họ Lãnh mà cũng muốn đại diện cho Trì gia bọn ta, đúng là không biết xấu hổ.”
Lãnh Lăng Sương nghe hai người nói vậy, đặc biệt là sự coi thường trong lời nói của Trì Mặc Hoan thì sát ý trong lòng nàng liền tăng cao.
Nàng ghét nhất là bị kẻ khác nhắc đến thân thế của mình, rõ ràng là đích nữ của Lãnh gia nhưng lại phải bị gửi nuôi ở Trì gia, đây là cái dằm lớn nhất trong tim nàng.
“Nếu ngươi đã nhất định muốn đối nghịch với ta thì hôm nay ta sẽ dạy cho ngươi một bài học.” Lãnh Lăng Sương hừ lạnh một tiếng, thanh trường kiếm màu xanh nọ quay về trên tay nàng.
Nàng vung kiếm lên chém về phía Ngu Thanh Thiển.
Ánh mắt của Trì Mặc Nhiễm lập tức trở nên lạnh lẽo: “Dừng tay.”
Lãnh Lăng Sương nghe thấy lời hắn nói nhưng lại không hề dừng động tác của mình lại.
Trì Mặc Nhiễm lấy pháp trượng màu tím ra rồi phóng một con dao gió cực mạnh về hướng Lãnh Lăng Sương.
Tu vi của hắn cao hơn Lãnh Lăng Sương rất nhiều, đao gió phóng ra nhanh như sét đánh, chớp mắt đã đánh tan sức mạnh của thanh trường kiếm đang vung về phía Ngu Thanh Thiển nọ, hơn nữa dư âm của nó còn chấn cho Lãnh Lăng Sương lùi về sau mấy bước.
Phong Thần thấy thế nhưng lại không hề nhúc nhích, hắn biết Ngu Thanh Thiển dám khiêu chiến Lãnh Lăng Sương không chút nào kiêng kỵ như thế chắc chắn là đã có chuẩn bị.
Lãnh Lăng Sương bị dư âm của đao gió đánh trúng phải lùi về sau mấy bước, thế nhưng lại không hề bị thương chút nào hết.
Trì Mặc Hoan nhíu mày lại, đại ca hắn đánh ra tám phần sức mạnh, theo lý mà nói thì tuy Lãnh Lăng Sương bị dư âm đánh trúng sẽ không đến nỗi phải chết nhưng cũng sẽ phải trọng thương.
Nhưng giờ Lãnh Lăng Sương chỉ lui về sau mấy bước xong thì chẳng còn bị gì nữa, xem ra trên người nàng nhất định có mang theo bảo bối gì đó dạng phòng ngự, hoặc là có mặc áo giáp hộ thân đã được gia trì.
Lãnh Lăng Sương không dám tin mà nhìn về phía Trì Mặc Nhiễm: “Biểu ca, ngươi vậy mà lại tấn công ta?”
Nếu không phải nàng có nhuyễn giáp bảo vệ thì chắc chắn giờ này nàng đã bị công kích của Trì Mặc Nhiễm làm cho trọng thương rồi.
Nàng không thể nào ngờ được Trì Mặc Nhiễm sẽ ra tay với mình. Tuy những năm gần đây Trì Mặc Nhiễm tương đối lạnh nhạt với nàng, thế nhưng hắn cũng chưa từng xem thường nàng bao giờ, thậm chí trước khi gặp được Phong Thần, nàng còn nảy sinh chút tình cảm với hắn nữa chứ.
Nếu không phải do cô cô của nàng phát hiện và bắt nàng quên đi suy nghĩ đó thì cho dù lần đó có vô tình gặp được đứa con trời sinh tuyệt thế như sấm rền bên tai là Phong Thần thì nàng cũng tuyệt đối sẽ không buông bỏ Trì Mặc Nhiễm.
Thế nhưng giờ người này lại vì một cô gái chỉ vừa quen biết không lâu mà tấn công nàng, chuyện này khiến nàng khó mà chấp nhận được.
Khí chất lạnh lùng trên người Trì Mặc Nhiễm tỏa ra, vẻ mặt không chút gợn sóng: “Ngươi dùng lửa đốt cháy linh hồn cây của Thất Thải Thần Mộc đã là quá đáng lắm rồi, giờ ngươi còn muốn ra tay với người khác nữa, đương nhiên ta phải ngăn cản.”
Đáy mắt Lãnh Lăng Sương lóe lên sự thù hận, hoàn toàn cắt đứt chút ít hình ảnh tốt đẹp của Trì Mặc Nhiễm trong lòng nàng.
“Là do nàng ta khiêu khích ta trước, dù cho ngươi có đánh ta lần nữa thì ta cũng phải dạy dỗ nàng một trận.” Lãnh Lăng Sương cắn môi, dáng vẻ vô cùng kiên định.
Ngu Thanh Thiển không ngờ Trì Mặc Nhiễm lại thẳng tay công kích Lãnh Lăng Sương như thế, còn nặng tay như vậy nữa chứ, nàng ngẫm nghĩ rồi nhìn Lãnh Lăng Sương nói: “Được thôi! Ngươi đến dạy dỗ ta đi.”
Rồi nàng lập tức truyền âm cho Trì Mặc Nhiễm: “Ta sẽ không chịu thiệt đâu, ngươi không cần ra tay nữa đâu.”
Ngu Thanh Thiển muốn thử độ nông sâu của cô gái Lãnh Lăng Sương này, cô ả này khiến nàng cảm thấy rất không thoải mái, giống như là một dị số vậy.
Chỉ cần đứng ở nơi có thực vật thì Ngu Thanh Thiển liền có thể chiếm được vị trí chủ đạo, tuy tu vi của nàng không cao bằng Lãnh Lăng Sương nhưng đối phương tuyệt đối không thể làm nàng bị thương được.
“Được, vậy thì cẩn thận đây.” Trì Mặc Nhiễm cũng biết tính tình của Ngu Thanh Thiển, chỉ đành nhượng bộ.
“Tùy các ngươi thôi.” Trì Mặc Nhiễm nhìn hai người thở dài một hơi.
Lãnh Lăng Sương thấy Trì Mặc Nhiễm không quan tâm tới nữa mới thầm cảm thấy tốt hơn một chút, ánh mắt sắc bén của nàng quét về phía Ngu Thanh Thiển: “Ta sẽ không giết ngươi, thế nhưng chắc chắn sẽ khiến cho ngươi biết được hậu quả của phách lối là gì.”