Đám người Tưởng Hạo đều biết được tin tức của Ngu Thanh Thiển, nhưng đều bị tu luyện thiên phú và dược tễ, thực văn thiên phú của nàng thu hút, đương nhiên xem nhẹ thiên phú trị liệu của nàng.
Trong mắt bọn họ, Ngu Thanh Thiển cho dù có thiên phú trị liệu, nhưng so với Xa Phỉ Phỉ cấp bậc Linh Vương hiển nhiên chẳng là gì.
Không phải khinh thường Ngu Thanh Thiển, nhưng độ tuổi và tu vi của Xa Phỉ Phỉ lại chiếm ưu thế bẩm sinh.
Xa Đồng Đồng sờ cằm, nhìn Ngu Thanh Thiển nói: “Ta xem trọng cô!”
Đây là một loại cảm giác khó nói, cô nghĩ về thuật trị liệu Ngu Thanh Thiển chắc hẳn mạnh hơn Xa Phỉ Phỉ, là một giác quan thứ sáu không thể giải thích nổi.
Ngu Thanh Thiển bật cười nói: “Ngươi thực đúng là có mắt.”
Nàng không ngờ Xa Đồng Đồng sẽ xem trọng mình, người bạn mới kết giao này quả nhiên không đơn giản.
Những người khác nghe thấy lời của Xa Đồng Đồng đều nhịn không được nhếch môi, Tiểu ma nữ này quả nhiên tư duy không phải người bình thường, hơn nữa có khuỷu tay quẹo ra bên ngoài như vậy sao?
Xa Phỉ Phỉ không hề tức giận, cô vẫn luôn biết tính khí quái dị của tiểu cô cô này, cũng không phải cố ý tâng bốc Ngu Thanh Thiển hạ thấp chính mình.
Nhưng trực giác của tiểu cô cô dường như khá chuẩn, vừa bắt đầu Xa Phỉ Phỉ không coi Ngu Thanh Thiển là đối thủ cạnh tranh, hiện tại cũng không xem thường như lúc trước nữa.
“Được rồi, Linh Thực Sư hệ trị liệu muốn tham gia tranh đoạt bảo vật lần này mời xuống dưới.” Nữ tử xinh đẹp vỗ tay, phía dưới sẽ có người đi chuẩn bị ma thú bị thương.
Trong mắt Phong Thần hiện lên sắc thái tự tin, nhéo tay Ngu Thanh Thiển: “Thiển Thiển, đi đi.”
Ngu Thanh Thiển gật đầu cùng Xa Phỉ Phỉ nhảy xuống đại sảnh, lúc này những phòng khác cũng không ít thân ảnh đáp xuống.
Lãnh Lăng Sương đương nhiên cũng nhảy xuống, trong lòng cô mặc dù không có cảm giác tim đập như Ngu Thanh Thiển, nhưng lại có loại dục vọng mãnh liệt phải có được thú noãn.
Lúc người cuối cùng đáp xuống, Ngu Thanh Thiển nhìn một lượt, Linh Thực Sư hệ trị liệu tổng cộng có 16 người.
Từ khí tức ẩn giấu dao động, nàng có thể đoán ra, trong đó có sáu Linh Vương, hai Linh Hoàng, còn lại giống nàng, đều là tu vi Linh Soái.
Sáu Linh Vương đó có lẽ đều đến từ Hoàng viện và Thánh Viện, còn về hai Linh Hoàng, tuổi ít nhất cũng 50 tuổi trở lên, có lẽ trưởng lão đi cùng đệ tử thế gia nào đó.
Thị vệ của Địa Cung không bao lâu liền mang 16 con ma thú bị thương tiến vào đại sảnh, đặt trước mặt 16 người, chủng loại và thương thế của ma thú đều giống nhau.
“Bây giờ bắt đầu đi.” Nữ tử xinh đẹp nói xong liền lui đi.
15 người khác đều thi triển thuật trị liệu cho ma thú trước mặt mình, Ngu Thanh Thiển lại ngồi xuống cẩn thận kiểm tra một lượt thương thể và tình hình bên trong của ma thú, trên mặt hiện lên nụ cười ấm áp và thiện ý, an ủi cảm xúc của ma thú rồi mới bắt đầu trị liệu.
Lúc Ngu Thanh Thiển bắt đầu, thị vệ đã đem con ma thú bị thương thứ hai đến trước mắt người hoàn thành.
Thời gian từng chút trôi qua, động tác kiểm tra và vuốt ve ma thú của Ngu Thanh Thiển không hề thay đổi, tốc độ vẫn không nhanh không chậm, là người chậm nhất trong 16 người trị liệu.
Trong đó có hai Trị Liệu Sư khá chú ý động tác của Ngu Thanh Thiển, một người là Lãnh Lăng Sương, một người là nam tử trẻ tuổi người mặc áo xanh.
Nam tử trẻ tuổi đó mỗi lần nhìn động tác của Ngu Thanh Thiển trong mắt đều lộ ra suy nghĩ sâu xa hoặc ngược lại, không chỉ là quan sát, dường như còn kích động.
Lãnh Lăng Sương lại hoàn toàn đề phòng, trong lòng cô có một cảm giác nghẹn khuất không nói nên lời, vì sao Ngu Thanh Thiển mỗi lần đều phải phá hỏng chuyện của cô, lúc trước đều là thành công.
Cô ta cắn răng, toàn tâm trị liệu cho ma thú bị thương, lần này bất luận thế nào cô đều không thể để Ngu Thanh Thiển cướp thú noãn đi, thú noãn này nếu thực sự nở ra, sau này có thể trở thành chỗ dựa giúp cô quật khởi.