Tiếng đàn du dương, lúc thì uyển chuyển, lúc thì trào dâng, lúc thì nhiệt liệt, lúc lại triền miên.
Lãnh Lăng Sương và Tạ Phượng Chi nghe đến lúc kết thúc, thần sắc đều không khỏi biến đổi.
Trình độ cổ cầm của hai người bọn nàng không thấp, đều nghe được cầm khúc mà Phong Thần và Ngu Thanh Thiển hợp tấu chẳng những vô cùng hợp, mà còn hợp tấu ra tinh túy thực sự của cầm phổ.
So sánh, tuy rằng lúc trước các nàng cũng đàn tấu ra cầm phổ hoàn chỉnh, nhưng lại uổng có hình mà không có thần.
Không chỉ Lãnh Lăng Sương và Tạ Phượng Chi, những người đang ngồi coi như không hiểu cổ cầm cũng nhịn không được trầm mê trong tiếng đàn, đương nhiên phân biệt được khác biệt hay dở giữa bốn người này.
Lúc âm phù cuối cùng hạ xuống, mọi người vẫn còn đang chìm đắm trong tiếng đàn lượn lờ dư âm mãi không thể hoàn hồn.
Một lát sau, Mạc Dịch Nhiên vỗ tay, tán dương: “Đàn hay!”
Những người khác mới hoàn hồn lại trong tiếng vỗ tay của hắn, trong mắt đều là vẻ chưa hết hứng thú, sôi nổi khen hay.
Sắc mặt Lãnh Lăng Sương và Tạ Phượng Chi nhịn không được lại càng thêm khó coi, nếu không phải hiện tại thời cơ không đúng, hai người đều muốn trách mắng Mạc Dịch Nhiên.
Nữ tử xinh đẹp chủ trì kia cũng không ngừng kinh ngạc, nàng không nghĩ tới thật sự có người có thể khống chế hai cây cổ cầm này.
“Vòng thứ nhất Tạ tiểu thư, Lãnh tiểu thư và Thần Thái tử, Ngu tiểu thư đều qua cửa, các người tiếp tục vòng tranh đoạt thứ hai.”
Lời của nữ tử xinh đẹp vừa dứt, Lãnh Lăng Sương và Tạ Phượng Chi lần lượt phóng ra tinh thần lực của mình.
Lãnh Lăng Sương câu thông chính là cây cổ cầm màu đỏ thẫm mà lúc trước nàng đàn tấu, Tạ Phượng Chi câu thông chính là cây cổ cầm màu đen mang phong cách cổ xưa kia.
Phong Thần và Ngu Thanh Thiển lại không lập tức phóng ra tinh thần lực, Phong Thần sờ dây đàn, môi nhếch thành vòng cung, nhìn ra được hắn thực sự thích cây cổ cầm này.
Ngay sau đó chầm chậm phóng ra từng chút tinh thần lực, giống như đang trấn an giao lưu với cổ cầm.
Đầu ngón tay Ngu Thanh Thiển khẽ lướt trên dây đàn, đàn tấu qua một khúc, cảm giác cộng hưởng từ trong tâm linh lại càng sâu.
Trong đầu đột nhiên hiện lên một khúc trong cổ vũ bí tịch kia, đôi tay không tự giác bắt đầu gảy dây đàn, một khúc tiết tấu chậm rãi như cất giấu ngụ ý quanh quẩn đại sảnh.
Thấy Ngu Thanh Thiển không phóng ra tinh thần lực câu thông cổ cầm, ngược lại bắt đầu gảy đàn, rất nhiều người ở đây đều lộ ra thần sắc khó hiểu.
Xa Đồng Đồng có chút nôn nóng: “Ngu Thanh Thiển đang làm gì vậy? Thời gian câu thông cổ cầm có hạn, chẳng lẽ nàng muốn từ bỏ?”
Xa Phỉ Phỉ suy nghĩ một lát nói: “Có lẽ nàng tự có tính toán.” Nhưng cũng không nghĩ ra vì sao Ngu Thanh Thiển lại làm như vậy.
Những người khác cũng nghi ngờ không hiểu, Lãnh Lăng Sương và Tạ Phượng Chi đều không ngừng cười lạnh trong lòng, khinh thường hành vi của Ngu Thanh Thiển, vui mừng vì hành động như vậy của đối phương, như vậy càng dễ cho các nàng câu thông thu phục cổ cầm.
Phong Thần phát hiện động tác của Ngu Thanh Thiển, vừa chuyển tâm tư, bên môi không khỏi nhếch lên vòng cung, toàn bộ tâm thần chìm vào trong đàn cổ câu thông.
Dần dần, người ở đây đều lại đắm chìm trong tiếng đàn của Ngu Thanh Thiển, thậm chí không ít người lúc tu vi ở một bình cảnh nào đó hiểu được tiếng đàn đột nhiên cảm ngộ được hết.
Có người lộ ra vẻ sáng tỏ thông suốt, hoặc là trầm tư cân nhắc, không khỏi hy vọng Ngu Thanh Thiển đàn nhiều thêm một lúc.
Chính Ngu Thanh Thiển còn hoàn toàn đắm chìm trong cầm khúc, nàng hoàn toàn dung nhập trong cổ cầm, tinh thần lực bất giác phóng ra từng chút cùng cổ cầm sinh ra một loại cảm giác cộng hưởng vô cùng hòa hợp.
Cổ cầm dưới ngón tay của Ngu Thanh Thiển, như cá gặp nước, vui sướng tấu ra từng âm phù trong trẻo đầy hàm súc.