Khuynh Thành Tuyệt Sủng: Thái Tử Điện Hạ Rất Liêu Nhân

Chương 229: Chương 229: Khiêu khích




Lãnh Lăng Sương là người đứng đầu hệ trị liệu của Học viện Hoàng gia vùng tây bộ, Lãnh Bách Linh cũng là một nhân vật làm mưa làm gió ở Học viện Hoàng gia trung tâm, thiên phú và tố chất đều không hề kém hơn Lãnh Lăng Sương.

Chỉ là hai người hơn kém nhau ba tuổi, lần này Lãnh Lăng Sương đến với tư cách là học viên đàn chị nên không cần phải vào đảo Thủy Vu để làm bài kiểm tra tổng hợp, thế nên dù Lãnh Bách Linh có muốn so tài với Lãnh Lăng Sương và đạp Lãnh Lăng Sương xuống dưới chân thì cũng chẳng có cách nào để thực hiện được.

Nhưng mà nàng tin chỉ cần mình đạt được hạng nhất thì chắc chắn Lãnh Lăng Sương sẽ ghen tị đến chết cho mà xem, ả nữ nhân này chỉ có vẻ ngoài là thản nhiên mà thôi, thực chất bên trong lại dối trá đến cùng cực.

“Vậy sao? Hạng nhất ư? Chỉ dựa vào ngươi?” Lãnh Lăng Sương tỏ vẻ khinh thường mà nở nụ cười.

Bỗng nhiên trong đầu lóe lên một ý, nàng nhếch mày với Lãnh Bách Linh, trong mắt tràn đầy ý khiêu khích không hề che giấu: “Nhóm của Ngu Thanh Thiển, bạn ta, là đội ngũ mạnh nhất của Học viện Hoàng gia vùng nam bộ, chiến tích nổi trội, các ngươi muốn đoạt được hạng nhất thì có hơi mơ mộng hão huyền rồi đấy.”

“Ngu Thanh Thiển? Chính là cái người đứng đầu trong nhóm tân sinh của Học viện Hoàng gia vùng nam bộ nọ ấy hả?” Lãnh Bách Linh hơi chần chừ một chút, nhóm của nàng đều đã nghe ngóng thông tin về những nhân vật dạo gần đây hơi có tiếng tăm của các Học viện Hoàng gia lớn, trong đó quả thật có một người tên là Ngu Thanh Thiển.

Lãnh Lăng Sương gật đầu: “Không sai, thuật trị liệu của nàng ấy còn mạnh hơn ta mấy lần nữa kìa, ngươi thì càng chẳng là gì với nàng ấy cả.”

“Đúng rồi, Ngu Thanh Thiển của Học viện Hoàng gia vùng nam bộ còn đồng thời luyện cả thực văn với dược tễ nữa, nếu đợt này tân sinh cũng có thi đấu cá nhân thì cấp bậc dược tễ của ngươi cũng chẳng là cái thá gì so với nàng ấy cả.” Lãnh Lăng Sương vờ như rất đắc ý mà bổ sung thêm một câu, cứ như thể nàng đang xem Ngu Thanh Thiển là một niềm quang vinh vậy.

Ánh mắt của Lãnh Bách Linh trở nên lạnh lẽo, nàng có biết về thuật trị liệu của Lãnh Lăng Sương, vậy mà người tên Ngu Thanh Thiển đó lại còn mạnh hơn cả Lãnh Lăng Sương nữa ư?

Hơn nữa nàng đã học dược tễ đến trung cấp rồi cơ, chính là một nhân tài xuất chúng trong đám tân sinh của cả năm Học viện Hoàng gia, người tên Ngu Thanh Thiển đó lợi hại thật hay là Lãnh Lăng Sương muốn cố ý khích tướng nàng nên mới nói những lời này đây?

Trong lòng Lãnh Bách Linh không khỏi nảy sinh ý muốn tranh đấu và hừng hực ngọn lửa chiến đấu, nếu Ngu Thanh Thiển thật sự giống như những gì Lãnh Lăng Sương đã nói thì nàng vẫn nên nghiền chết đối thủ mạnh mẽ này ngay từ trong nôi thì hơn.

Càng huống hồ gì bạn của Lãnh Lăng Sương thì chính là kẻ địch của mình, lần kiểm tra trên đảo Thủy Vu này, nàng vẫn nên đi gặp mặt người tên Ngu Thanh Thiển đó thử mới được.

“Ngươi đừng có đắc ý, chúng ta cứ đợi mà xem.” Lãnh Bách Linh lạnh lùng hừ một tiếng: “Đến lúc đó ta sẽ cho ngươi được mở rộng tầm mắt xem thử ta đạp bạn của ngươi ở dưới chân như thế nào.”

“Vậy sao? Vậy thì ta nhất định sẽ lau mắt mà chờ xem.” Lãnh Lăng Sương như cười như không mà nhìn Lãnh Bách Linh nói: “Đến lúc đó ngươi bị người ta đạp ở dưới chân, ta sẽ rất vui sướng được nhìn đấy.”

“Đợi ba tháng nữa thì sẽ biết kết quả ngay thôi, ngươi cứ đợi đấy!” Lãnh Bách Linh nói xong liền xoay người rời khỏi lều của Lãnh Lăng Sương.

Sau khi ra khỏi lều của Lãnh Lăng Sương, Lãnh Bách Linh đi thẳng đến tập hợp với nhóm của mình, cả nhóm đều không khỏi coi trọng Ngu Thanh Thiển hơn, đồng thời cũng nhanh chóng cho người đi điều tra lai lịch của Ngu Thanh Thiển.

Đội ngũ của Lãnh Bách Linh là nhóm mạnh nhất của Học viện Hoàng gia trung tâm, bọn họ đã xem giải quán quân như đồ trong túi mình từ lâu, tuy mỗi người trong họ đều rất tự tin cho rằng những người như Ngu Thanh Thiển không hề có tư cách để tranh giải nhất với mình, thế nhưng nhằm mục đích cẩn thận nên họ vẫn xem nhóm của Ngu Thanh Thiển như đối thủ và vật cản đường của mình.

Nhìn theo bóng lưng Lãnh Bách Linh đi khỏi, khóe môi Lãnh Lăng Sương nở một nụ cười đầy thâm ý.

Nàng cực kỳ hiểu tính tình kiêu căng và tàn nhẫn của Lãnh Bách Linh, cứ để Ngu Thanh Thiển và Lãnh Bách Linh vào đảo Thủy Vu chơi đùa với nhau đi.

Bàn tay bưng tách trà của Lãnh Lăng Sương hơi siết lại, lòng thầm nghĩ lần này mình phải thật tỏa sáng trong trận đấu cá nhân, không chỉ có thể đè đầu được Lãnh Bách Linh và Ngu Thanh Thiển mà còn có khả năng sẽ được Thánh viện hoặc Hoàng viện trực tiếp phá lệ tuyển chọn nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.