Ngu Thanh Thiển mở mắt ra, trên sức mạnh tinh thần và tâm linh đều sản sinh ra cảm giác một trăm phần trăm đã lập khế ước với cây Linh Thực có ý thức riêng kia.
Mà giáo viên nữ kia lại lộ ra thái độkinh ngạc nhìn nàng.
“Lão sư có vấn đề gì sao?” - Trong lòng Ngu Thanh Thiển đoán rằng sự việc mình đã lập khế ước với cây Linh Thực không giống với các Linh Thực cấp thấp khácthì giáo viên trong học viện sẽ biết.
Nữ giáo viên thu lại sắc mặt kinh ngạc, mỉm cười nói: “Không có gì, chỉ là không ngờ em lại có thể lập khế ước thành công với nó.”
“Lão sư, cây Linh Thực này có chỗ nào đặc biệt không?” - Thiếu nữ xinh đẹp nhìn cây Linh Thực trên vai của Ngu Thanh Thiển hỏi.
“Cây Linh Thực này cụ thể có những điểm đặc biệt gì thì ta không rõ, thậm chí những tầng lớp cao ở học việc cũng không biết lai lịch của nó.” Nữ giáo viên ngập ngừng nói: “Chỉ là nó đã sinh trưởng ở Học viện Hoàng gia cả ngàn năm qua, cũng từng có không ít tân sinh hoặc sinh viên cũ muốn thử lập khế ước với nó, nhưng không có người nào lập khế ước thành công cả.”
Do vậy cho nên Ngu Thanh Thiển lập khế ước thành công làm cho nữ giáo viên vô cùng ngạc nhiên.
“Vậy tinh hoa Linh Thực này là thuộc hệ gì ạ?” Thiếu nữ kia nhăn mày hỏi: “So với cây cỏ Ngân Nguyệt của ta thì như thế nào?”
Trong lòng giáo viên nữ càng ngày càng không thích người thiếu nữ này, chỉ là trước kia được nhờ vả nên phải quan tâm một chút.
Trở ngại vì thân phận, nàng nhẫn nại nói: “Linh Thực mà Ngu Thanh Thiển lập khế ước nghe nói gọi là cỏ Ma Hoàng, là Linh Thực hệ chữa trị, thông tin chi tiết bọn ta không có nắm rõ, trên điển tịch cũng không có chỗ để kiếm tìm, cho nên người muốn lập khế ước tự mình dần dần đi thể nghiệm.
Nàng tiếp tục nói: “Còn việc cỏ Ma Hoàng và cỏ Ngân Nguyệt cái nào mạnh hơn ta cũng không thể phán đoán, dù sao thì cỏ Ma Hoàng cả ngàn năm nay ở Học viện Hoàng gia cũng chỉ có một cây này, không những không thể nuôi dưỡng thành cây mới, giáo viên cũng không có cách nào giúp học viên lập khế ước.”
Lời của cô rõ ràng, tuy những người ở đó ai cũng đoán cỏ Ma Hoàng và cỏ Ngân Nguyệt là loại Linh Thực mạnh. Nhưng nghe nói hàng ngàn năm nay không có ai lập khế ước thành công, tự dưng nghĩ rằng cỏ Ma Hoàng càng thần bí lợi hại hơn.
Ánh mắt nhìn Ngu Thanh Thiển cũng không giống nhau, ngưỡng mộ đố kị nhiều hơn.
“Sau này xem năng lực chữa trị của ai mạnh hơn thì chẳng phải đã biết được loại Linh Thực cỏ Ma Hoàng và cỏ Ngân Nguyệt ai mạnh hơn ai rồi.” Đứa con gái mặt đầy tàn nhang khinh bầu không khí chưa đủ hồi hộp, mở miệng đề nghị muốn hai người sau này gây chiến với nhau.
Bây giờ không so sánh được thì tương lai so sánh, thiên chất hai người Ngu Thanh Thiển đều ở trên bọn họ, nàng ta lập khế ước cũng là tinh hoa Linh Thực hệ chữa trị, bị đè xuống một bậc tự nhiên vui vẻ nhìn màn kịch hay đấu đácủa hai người sau này.
Thiếu nữ xinh đẹp đương nhiên biết được kế ly gián của nữ sinh mặt tàn nhang kia, nhưng lời của đối phương cũng đánh trúng tâm tư của nàng ta.
Thiên chất Linh Thực Sư của nàng ta là thượng thượng, tố chất cơ thể và năng lực tinh thần đều là thượng đẳng, lại là con gái cưng của nhà gia thế ở trung ương đại lục.
Sở dĩ chọn đến Học viện Hoàng gia, và vứt bỏtinh hoa Linh Thực hệ chiến đấu, chuyển thành tinh hoa Linh Thực hệ chữa trị, là bởi vì nàng ta muốn trở thành thầy thuốc, chuyên chữa trị cho người con trai trong lòng nàng.
Nàng ta muốn trở thành Linh Thực Sư hệ chữa trị giỏi nhất ở Học viện Hoàng gia này, sau đó danh chính ngôn thuận đứng phía sau người đó.
Nàng ta và Ngu Thanh Thiển đều là Linh Thực Sư trời sinh, lại lập khế ước được với Linh Thực hệ chữa trị.
Nhưng thiên chất của đối phương cao hơn nàng ta một bậc, Linh Thực lập khế ước không những thần bí, còn là thứ mà hàng ngàn năm nay không có ai lập khế ước thành công, trước đó nàng ta cũng không cảm nhận giao tiếp được với tinh hoa Linh Thực kia, so sánh như vậy làm cho cảm xúc không hài lòng của nàng ta càng ngày càng tăng.
“Ngươi là Linh Thực Sư có bài kiểm tra thiên chất đạt xuất sắc?” Nàng ta ngẩng cằm lên, rõ ràng biết nhưng vẫn cố tình hỏi.