Ngu Thanh Thiển sở dĩ thể hiện ra trình độ tiêu chuẩn thực văn và dược tễ tiếp cận cấp chuyên gia, mục đích đúng chính là để được Thánh viện đặc cách trúng tuyển.
“Tốt! Tiền bối đã hào phóng như vậy, vậy tiểu bối liền cung kính không bằng tuân mệnh.”
Ngu Thanh Thiển nhìn Cố trưởng lão tiếp tục nói: “Ta lựa chọn cơ hội tiến vào Điển Tàng Lâu xem, vậy làm phiền Cố trưởng lão sau khi trở lại Thánh viện giúp đỡ xin phép.”
Tề trưởng lão Hoàng viện nghe được sự lựa chọn của Ngu Thanh Thiển, khóe miệng mang theo vài phần cười khổ. Lần này vậy mà lại bị Thánh viện vượt lên trước, sau khi trở về sợ là viện trưởng lại tức giận một thời gian.
Cố trưởng lão cười to mấy tiếng: “Ha ha, tiểu nha đầu, lựa chọn của ngươi tuyệt đối là sáng suốt nhất. Còn cơ hội tiến vào xem Điển Tàng Lâu, ngươi yên tâm, lão phu sau khi trở về sẽ giúp ngươi tranh thủ.”
Lập tức hắn liền chuyển đề tài, cười mà không cười nhìn Ngu Thanh Thiển hỏi: “Ngươi thật sự không cân nhắc những điều kiện khác? Ví như để cho ta đi thử mời viện trưởng thu nhận ngươi làm học trò?”
Lúc hắn nhìn ra Ngu Thanh Thiển là một hạt giống tốt như vậy sẽ cần một cái sư phụ tốt, chỉ là trong mấy vị lão tổ kia của Thánh viện, chỉ có một người cảm thấy hứng thú đối với việc thu nhận học trò, nhưng năm ngoái đã thu Phong Thần làm đệ tử thân truyền, lại nói rằng không thu nhận học trò nữa.
Ngoại trừ mấy vị kia, cũng chỉ có Thánh viện viện trưởng khả năng vẫn còn thu nhận học trò, thiên phú thực văn như Ngu Thanh Thiển, nếu là hắn chịu khó đi năn nỉ, vẫn là có cơ hội để thu nhận Ngu Thanh Thiển làm học trò.
Ngu Thanh Thiển còn chưa nói chuyện, Cổ Diễm bên trong tiểu tháp trong cơ thể nàng liền hừ lạnh một tiếng: “Viện trưởng cái gì kia có lợi hại như ta? Hừ, bái cái gì mà bái.”
“Sư phụ sao lại có thể xác định người ta không có lợi hại như ngươi?” Ngu Thanh Thiển buồn cười truyền âm: “Ngươi thực văn mạnh, nhưng nói không chừng dược tễ cùng rèn của người ta còn mạnh hơn ngươi.”
“Ta thực văn mạnh, có thể đối dược tễ cùng rèn cũng lược tinh nhất nhị (*), ban đầu chỉ đạo ngươi tuyệt đối dư sức, ta thiên phú toàn tài, chỉ là là ban đầu đối thực văn càng nhiệt tâm mà thôi.”
Cổ Diễm ủy khuất hỏi: “Ngươi sẽ không thật sự muốn bái viện trưởng của Thánh viện kia làm sư phụ đó chứ?”
Trên đại lục cũng không có quy định chỉ có thể bái một người sư phụ làm thầy, không ít thiên tài yêu nghiệt cơ bản đều sẽ có mấy người sư phụ.
Ví như Ngu Thanh Thiển, có thể bái một Thực Văn Đại sư làm thầy, đồng thời lại có thể bái một Dược Tễ Đại sư làm thầy, cũng không có mâu thuẫn.
“Ta có người là sư phụ đủ rồi!” Ngu Thanh Thiển bật cười nói.
Cổ Diễm nghe được lời của Ngu Thanh Thiển, khuôn mặt tuấn tú nhíu chung một chỗ trong nháy mắt toả ra hào quang khác thường: “Đây mới là đồ đệ bảo bối tốt của ta, ngươi phải tin rằng, những người khác không thể so với ta làm sư phụ của ngươi, tuyệt đối là chim màu(**).”
“Vâng vâng vâng, sư phụ lợi hại nhất.” Ngu Thanh Thiển bất đắc dĩ nói hùa theo.
Nàng lập tức ngẩng đầu nhìn Cố trưởng lão mỉm cười uyển chuyển nói: “Cố trưởng lão, chuyện bái sư này đều xem duyên phận, không cưỡng cầu được. Nếu là ta cùng viện trưởng có duyên phận sư đồ, tự sẽ có cơ hội bái sư, nếu không có duyên phận sư đồ, vậy ta cũng không muốn cưỡng cầu.”
“Cho nên ta vẫn là lựa chọn đi Điển Tàng Lâu xem.”
Cố trưởng lão vuốt râu ngẫm nghĩ cười nói: “Cũng đúng, làm sư đồ nhất định phải có duyên phận, vẫn là nha đầu ngươi thông thấu hơn lão phu.”
Hắn chỉ nắm chắc bảy phần để viện trưởng thu nhận Ngu Thanh Thiển làm học trò, vậy vẫn là xem trên thiên phú thực văn của yêu nghiệt Ngu Thanh Thiển, nhưng nếu viện trưởng không thích Ngu Thanh Thiển, miễn cưỡng thu đồ cũng sợ là sẽ không quá dụng tâm dạy bảo.
Ngược lại hắn càng ngày càng thích tính cách của Ngu Thanh Thiển, cơ hội như vậy nói từ bỏ liền từ bỏ, thật sự là có chút trầm ổn.
Ngu Thanh Thiển uyển chuyển từ chối lựa chọn đề xuất bái viện trưởng làm thầy của Cố trưởng lão, đa số người phía dưới trong lòng đều mắng Ngu Thanh Thiển quá ngốc, loại cơ hội này cũng không biết phải nắm chắc.
Phải biết rằng thế hệ thiên tài trẻ tuổi muốn bái viện trưởng của Thánh viện làm thầy, đó tuyệt đối giống như cá chép vượt sông.
Ngu Thanh Thiển lựa chọn như vậy, khiến những người chỉ khẩn cầu mới có thể đi vào đại môn của Thánh viện bọn họ tâm tình không thể chịu nổi, người so với người thật tức chết người mà.
***
(*) Lược tinh nhất nhị: giỏi số một số hai, ý cũng không thua kém ai.
(**) Chim màu: chỉ được cái vẻ ngoài.