Khuynh Thành Tuyệt Sủng: Thái Tử Điện Hạ Rất Liêu Nhân

Chương 359: Chương 359: Một đám phế vật




Tâm lực của Cổ Diễm tăng thêm trên người Ngu Thanh Thiển, làm cho tốc độ nàng chạy trốn xác thực nhanh hơn rất nhiều.

Có điều dù sao ông lão của Lãnh gia kia cũng là Linh Hoàng tu vi, rất nhanh sẽ đuổi kịp.

Cổ Diễm cảm nhận được người phía sau mạnh mẽ đuổi theo không bỏ, tuy rằng mỗi lần Ngu Thanh Thiển đều sẽ thúc giục cây cối chống đối chốc lát, nhưng cứ tiếp tục như vậy linh lực một khi khô cạn chắc chắn sẽ bị đuổi tới.

Con ngươi hắn trầm xuống mở miệng nói: “Tiểu Thanh Thanh, nếu như hắn thật sự đuổi kịp chúng ta, ta liền thu hắn vào trong tháp nhỏ đi.”

Cổ Diễm bị nhốt ở trong tháp nhỏ, mặc dù không có luyện hóa trở thành chủ nhân, thế nhưng có thể khống chế hút người vào trong đó, giống như là lúc trước hút Ngu Thanh Thiển vào vậy.

Ngu Thanh Thiển nhíu nhíu mày lại: “Sư phụ, ngươi muốn nhốt người tu vi Linh Hoàng vào tháp nhỏ, cần bỏ ra cái giá là gì?”

Cổ Diễm bị nhốt ở trong tháp nhỏ, ràng buộc mất đi linh lực, không thể vận dụng tu vi, tâm lực cũng bị hạn chế, muốn nhốt người tu vi Linh Hoàng vào tháp, tất nhiên sẽ không dễ dàng.

Cổ Diễm nghe ra bảo bối đồ đệ lo lắng, không thèm để ý cười cười: “Ta nhốt hắn ở trong tháp nhỏ một năm, chỉ là đánh đổi mười năm mê man, dù sao cũng tốt hơn bị hắn giết chết.”

Ngu Thanh Thiển nghe được hắn động viên trong lòng có chút khổ sở, Cổ Diễm tịch mịch ngàn năm như vậy thật vất vả có thể dựa vào nàng xem xem thế giới bên ngoài, cảm giác mê man mười năm khẳng định không dễ chịu.

“Không, chúng ta còn có cơ hội, sư phụ ta không muốn ngươi mê man.” Ngu Thanh Thiển không chút do dự hủy bỏ quyết định của Cổ Diễm.

Cổ Diễm nghe được nàng quyết tuyệt, trong lòng đã sớm đông lại thành hồ băng như là được ánh mặt trời chiếu sáng, ấm lên mấy phần: “Vô luận như thế nào cũng không cần cậy mạnh, nhiều nhất chính là mê man một thời gian mà thôi, mạng ngươi quan trọng hơn bất cứ cái gì.”

Ngu Thanh Thiển mím mím môi, trong lòng cũng có một tia ấm áp xẹt qua, đây là đồng sinh cộng tử chân chính về mặt ý nghĩa của thầy trò hai người.

“Nếu ta dám câu cá, vậy tự nhiên sẽ không lấy tính mạng làm mồi câu cá.”

Ban đầu theo kế hoạch của Ngu Thanh Thiển, Lãnh gia chắc sẽ có hành động, có điều vẫn là đánh giá thấp quyết tâm muốn giết mình của Lãnh gia.

Vừa chạy, Ngu Thanh Thiển vừa câu thông với hai cây Linh Thực trong không gian Linh Thực, thực sự bị đuổi theo cũng chỉ có dùng cái biện pháp kia, nhiều nhất cũng chỉ là bị chút trọng thương, ngược lại có năng lực tự mình chữa trị, rất nhanh sẽ có thể khôi phục.

Nhốt người kia ở trong tháp nhỏ một năm, sư phụ lại không thể vận dụng tu vi, nếu như xuất hiện bất ngờ làm sao bây giờ?

Ngu Thanh Thiển nắm chặt tay, vô luận như thế nào cũng không thể để sư phụ trả giá mê man mười năm đến đánh đổi để cứu mình.

Cứ như vậy hai người trước sau truy đuổi nửa ngày, linh lực trong cơ thể của Ngu Thanh Thiển mỗi lần hao tổn xong một nửa sẽ mau chóng móc ra dược tễ bổ sung, để ông lão Linh Hoàng ở phía sau nghiến răng nghiến lợi.

Trong mắt hắn lộ ra mấy phần không cam lòng, cuối cùng thở dài, phóng thích một pháo hoa tín hiệu.

Ở một ngọn núi lớn cách đó không xa trên thảo nguyên một người đàn ông trung niên đang ngồi xếp bằng, lúc này thấy pháo hoa tín hiệu giữa bầu trời không khỏi nhíu nhíu mày.

“Nhiều người như vậy còn không bắt được một tiểu nha đầu?” Người đàn ông trung niên thoáng không vui hừ lạnh một tiếng: “Thực sự là một đám phế vật.”

Tự nói xong, một cây thực vật nửa trong suốt xuất hiện ở trước mặt hắn, lập tức truyền tống đến gần chỗ ông lão lọm khọm kia.

Người đàn ông trung niên vừa xuất hiện chỉ thấy ông lão lọm khọm điên cuồng đuổi theo một đạo thân hình, hắn tùy ý quét một vòng phía trước, ngữ khí trách cứ hỏi: “Xảy ra chuyện gì? Liền một nha đầu Linh Soái tu vi đều không đuổi kịp, thực sự là mất mặt.”

Ông lão lọm khọm thấy người đàn ông trung niên đến, thở phào nhẹ nhõm đồng thời lại rất tức giận, hận không thể chém Ngu Thanh Thiển đang ở phía trước thành muôn mảnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.