Ngu Thanh Thiển nghe được lời của Phong Thần nói, hai con mắt liền lập tức sáng lên.
Ở tại đại lục này, Linh Thực Sư muốn tu luyện thì cần phải ký khế ước với Linh Thực, có thể tùy thuộc theo sự biến thiên của thời gian, cấp bậc đại lượng cao hay thấp của các Linh Thực bị các Linh Thực Sư phát hiện rồi ký kết. Có thể là do bị cường giả mang đi cất giấu, nên đang phải đối mặt với sự thiếu hụt dần dần của các loại Linh Thực, loại hiện tượng này diễn ra càng ngày càng mạnh.
Linh Thực Sư nếu muốn tự mình ký khế ước với một cây Linh Thực, thì việc tìm kiếm mới chính là chuyện khó khăn nhất.
Bởi vậy ở trên đại lục không ít các cường giả đã bắt đầu dùng các đường tắt khác, nghiên cứu ký khế ước yêu thực. Bất quá, cuối cùng thì vẫn không thể nào thay thế được chủ lưu, hết chín phần người tìm tòi đều từ bỏ cả.
Dù sao thì yêu thực tuy rằng có số lượng vô cùng lớn, tuy nhiên lại khác với Linh Thực, bản tính nó hung tàn, muốn thu phục rất khó khăn. Đừng nói tới việc ký khế ước mà còn cần phải có phương pháp đặc thù hoặc là có pháp môn.
Vị Thái Thượng trưởng lão kia của Thánh viện nghiên cứu phương pháp theo hướng ký khế ước yêu thực, lại còn nhận được sự công nhận của những cường giả khác, như vậy nhất định là vô cùng bất phàm, chắc hẳn thực lực cũng rất mạnh.
Lúc đầu khi Ngu Thanh Thiển đề cập đến ký khế ước yêu thực, toàn bộ kinh nghiệm đều đến từ chính cái quyển sách màu đen kia, rất nhiều phần phải tự mình đi tìm hiểu. Nếu có thể cùng vị Thái Thượng trưởng lão kia trao đổi một chút, có lẽ một vài nghi vấn trong lòng có thể trở nên sáng tỏ thông suốt rồi.
“Yêu thực mà vị Thái Thượng trưởng lão kia ký khế ước có nhiều không?”
Phong Thần trả lời: “Nghe nói Thái Thượng trưởng lão đã từng trong một lần duy nhất triệu hoán ra được hơn mười gốc yêu thực tác chiến, cụ thể thì ta không rõ lắm, nhưng tuyệt đối so với ký khế ước Linh Thực nhiều hơn rất nhiều.”
“Như vậy thì tốt, cái ta muốn chính là có thể ký khế ước với một nhóm yêu thực.” Ngu Thanh Thiển híp híp hai con mắt.
Phong Thần nhắc nhở: “Tính tình của vị Thái Thượng trưởng lão kia vô cùng cổ quái, nàng chẳng những phải đem cái pháp môn kia tu luyện đến tầng thứ ba, mà còn cần phải khiến hắn cảm thấy thuận mắt, nếu không thì cũng khó mà tiếp cận được hắn.”
Ngu Thanh Thiển cười khẽ: “Có thể đây cũng là biện pháp tốt duy nhất, tính tình cho dù có cổ quái nhưng chỉ cần hợp ý ta, thì ta tin tưởng vẫn có thể cảm hóa được đối phương.”
“Ừ, trước mắt chỉ có biện pháp này là có thể thực hiện được.” Phong Thần vuốt ve chén trà, trong nội tâm có một loại cảm giác rằng Ngu Thanh Thiển có thể khiến vị Thái Thượng trưởng lão kia để mắt.
Ánh mắt Ngu Thanh Thiển trong lúc vô tình liền quét qua vài món nhạc cụ kia, bên môi tràn ra ý tươi cười, ngẩng đầu nhìn Phong Thần nói: “Bệnh mỹ nhân, chàng biết đánh đàn đúng không.”
Phong Thần khiêu mi nói: “Làm sao nàng biết ta biết đánh đàn?”
Khi còn bé hắn cũng không biết đánh đàn, nhưng khi chín tuổi thì phát hiện có một quyển cầm phổ có ích đối với việc áp chế độc tố, liền bắt đầu dần dần học đàn, ngay sau đó liền từ từ ưa thích nó. Nhưng hắn chưa từng ở trước mặt Ngu Thanh Thiển đàn.
Không phải Phong Thần có ý muốn giấu giếm Ngu Thanh Thiển, hơn nữa ở Học viện Hoàng gia cũng sẽ không có cơ hội đàn cho Ngu Thanh Thiển nghe.
“Ta đoán đấy.” Nụ cười của Ngu Thanh Thiển càng lớn hơn, hóa ra tên này thật sự là biết đánh đàn, cổ nhân thật sự không có lừa ta.
Ngu Thanh Thiển vừa mới thấy những loại nhạc khí này, chẳng qua là đột nhiên nghĩ đến trước Mạt Thế, chính mình xem kịch cổ trang thấy bên trong có không ít nhân vật đều biết đánh đàn, nhất thời cao hứng mới hỏi Phong Thần.
Phong Thần tiến đến bên tai Ngu Thanh Thiển, thanh âm gợi cảm mang theo vài phần mê hoặc hỏi: “Muốn nghe?”
Ngu Thanh Thiển chỉ cảm thấy trái tim xẹt qua một tia cảm giác tê dại, gật đầu: “Muốn nghe.”
“Vậy thì đàn cho nàng nghe.” Phong Thần đối với những yêu cầu của Ngu Thanh Thiển luôn luôn đều là tiếp nhận toàn bộ, vô điều kiện thỏa mãn.
Ngu Thanh Thiển ở trên mặt Phong Thần hôn một cái nói: “Trẻ nhỏ dễ dạy, ta thích.”
Phong Thần buồn cười đem nàng buông ra, đứng dậy đi đến trước mặt cái đàn cổ kia, thử thử dây đàn.
Ngay sau đó hắn liền bắt đầu tập trung tinh thần, một tiếng đàn uyển chuyển lưu động mang theo tình ý nhè nhẹ lượn lờ trong phòng.
Phong Thần một thân áo trắng, ngồi trước mặt đàn cổ, những ngón tay thon dài với những khớp xương rõ ràng gảy từng dây đàn, mỹ nhân như ngọc, cảnh đẹp ý vui, giống như tiên giáng trần lúc ẩn lúc hiện không nhiễm bụi trần, chọc người đến cực điểm.
Ngu Thanh Thiển bưng lấy một chén trà nóng, ánh mắt một mực đặt ở trên người của hắn, đáy mắt cất giấu loại nhiệt độ nóng bỏng.