Sau khi nghỉ ngơi một giờ đồng hồ, người bị thương đều được Doãn Minh xử lý xong vết thương cũng hồi phục rất nhiều.
“Chúng ta đi thôi, trước lúc trời tối nên thoát ra khỏi con đường mòn này. Qua đêm ở trong này quá nguy hiểm.” Hỏa Ly Nhã đứng lên nói với mọi người.
Những người khác lần lượt đứng dậy, đi theo sau hắn. Các Linh Thực Sư kêu gọi Linh Thực được ký kết ra biến thành một bộ giáp bảo vệ thân thể. Các Tôi Thể Sư cầm vũ khí ra làm ra tư thế phòng vệ.
Cảm giác quỷ quái u ám của con đường mòn nhỏ này càng vào sâu càng đậm đặc, không có ai dám sơ ý.
Quả nhiên, cả đoàn người sau khi đi được khoảng hai tiếng, xung quanh đột nhiên vang lên tiếng kêu sắc ngọt giống như là tiếng khóc, làm cho người ta có cảm giác nổi cả da gà.
“Mau bày trận.” Hỏa Ly Nhã hét lớn, cả đoàn người bước vào tư thái chuẩn bị tấn công.
Rất nhanh, mọi người thấy một đám hình bóng giống âm hồn xuyên ra từ sau những cái cây cháy khét xung quanh.
“Đây, đây là cái gì? U hồn sao?” Một người trong đó hoảng hồn, sợ hãi hỏi: “Thứ này giết như thế nào?”
“Đây là thực thể yêu linh được các yêu thực gọi ra, mọi người hãy tấn công vào tim gan nó.” Hỏa Ly Nhã rõ ràng biết loại yêu thực này, lập tức nhắc nhở.
Yêu linh từ tứ phía không ngừng tăng lên, miệng kêu lên tiếng khóc thảm thiết, bay về phía đám đông.
“Mọi người cẩn thận, trên người yêu linh này còn sẽ kích phát ra vô số sợi tơ mỏng màu trắng, người không cẩn thận bị nó quấn lấy sẽ bị nhiều sợi tơ trắng bọc thành con nhộng. Mục đích của bọn chúng là hấp thu hơi thở sinh mệnh của con người.” Mộ Dung Thanh nói.
Hỏa Ly Nhã mím đôi môi mỏng, nhìn Ngu Thanh Thiển nói: “Yêu linh do những yêu thực này gọi ra khá khó ứng phó. Nàng tốt nhất đừng có tấn công gần, nếu không một khi bị tơ trắng quấn lấy thì rất khó thoát ra.”
Hắn biết sở trường của Ngu Thanh Thiển là tấn công tầm gần, không kiềm được nhắc nhở nàng cẩn thận.
Trong mắt Ngu Thanh Thiển lúc đó chứa đầy chiến ý, nàng nhếch môi cười cười: “Ta không chỉ có biết mỗi tấn công gần thôi đâu.”
Nàng nói xong, còn không đợi người khác phản ứng liền hét một tiếng “da” rồi xông lên. Hỏa Ly Nhã nhìn thấy lập tức tối sầm cả mặt.
Tiếp đó, mọi người nhìn thấy Ngu Thanh Thiển từ bên eo rút ra một sợi dây màu đỏ dài mỏng, thân hình nhanh nhẹn bước tới giữa những yêu linh.
Tơ trắng do yêu linh tập trung kích phát, đều bị nàng tránh được.
Một hình bóng xẹt ngang qua, những chỗ sợi dây mềm sắc nhọn đi qua, rất nhanh cuộn thành một tinh thạch màu trắng bay ra ngoài.
Tiếp đó từng con yêu linh bị tiêu diệt hóa thành tro bụi.
Nhìn thấy hình bóng của Ngu Thanh Thiển thoắt ẩn thoắt hiện, còn yêu mị hơn cả yêu linh, mọi người lần nữa ngạc nhiên đơ ra, nữ nhân này quá mạnh.
Nàng lại một lần nữa phá vỡ cái giới hạn mà mọi người dự tính cho nàng, sau này ai dám nói nàng yếu, thì bọn họ sẽ nổi giận với người đó…
“Chúng ta cũng ra tay.” Hỏa Ly Nhã ánh mắt ẩn chứa sự cuồng nhiệt, bắn từng ngọn băng tiễn về phía yêu linh, sự chuẩn xác và sức mạnh cũng tăng hơn nhiều so với lúc trước.
Ngu Thanh Thiển tuy một mình chiếm chủ lực lớn, nhưng nàng vẫn cố tình để sót lại một số yêu linh cho mấy người khác trong đội tấn công.
Nếu không chiến đấu trong hoàn cảnh sinh tử nguy hiểm, thì những người trẻ tuổi này sẽ không thể nào trưởng thành được.
Từng con yêu linh bay tới, Ngu Thanh Thiển giải quyết hai phần ba, còn một phần ba để lại cho các thành viên khác.
Tấn công một phần ba yêu linh còn lại, mấy người trong nhóm đã cảm thấy khá khó khăn rồi, chủ lực vẫn là Hỏa Ly Nhã và Tiêu Tử Khôn.
Đối phó với yêu linh, tấn công năng lực tinh thần không có tác dụng. Cho nên lần này Mộ Dung Thanh và Tạ Thư bỏ khá ít công sức.
Yêu linh xung quanh dần dần ít đi, Ngu Thanh Thiển giết được kha khá rồi thì khoanh tay, xem những người trong nhóm giết.
Thỉnh thoảng đứng bên cạnh chỉ điểm, hoặc là nhìn thấy người bị thương, thì giúp chữa trị.