Rất nhanh, đội ngũ tham gia kiểm tra tổng hợp đều nhận được thông báo, người về nhất đã có, những đội khác đều không cần tiến hành kiểm tra mục thứ 3.
Trên mặt không ít người đều lộ vẻ tiếc nuối và không cam tâm.
Vốn dĩ đã có thứ nhất, thời gian kiểm tra kết thúc trước dự kiến, nhưng vì Ngu Thanh Thiển dẫn con ma thú đó xông vào cấm địa không rõ sống chết, thế là trưởng lão của Thánh viện và Hoàng viện quyết định kéo dài 3 tháng mới kết thúc kiểm tra.
Thế là họ tập trung tất cả các đội lại, bảo bọn họ tập luyện ở các địa phương khác trên đảo, tìm cơ duyên, đợi thời gian 3 tháng quy định đến rồi mới tiến hành đấu đơn.
Trưởng lão của Thánh viện mặc dù không nói đến chuyện của Ngu Thanh Thiển, nhưng những viện trưởng của viện khác đều nói chuyện này cho học viên các viện.
Không ít người nghe thấy Ngu Thanh Thiển hi sinh bản thân đi dụ ma thú cấp Linh Soái, chỉ vì để đồng đội có thể an toàn rời đi, đều không khỏi kính phục.
Đương nhiên, cũng có ngoại lệ, Lãnh Lăng Sương và Lãnh Bách Linh nghe xong liền nghĩ Ngu Thanh Thiển rất ngu ngốc, ước gì cô chết ở trung tâm đảo.
Thủy Ngạn Trạch và Mạc Dịch Nhiên nhìn người đang canh giữ bên cạnh vận chuyển Linh Thực, mỗi người tinh thần uể oải, đôi mắt đỏ lên, lắc đầu.
“Bọn họ có thể đợi Ngu Thanh Thiển quay lại không?” Thủy Ngạn Trạch thở dài: “Không nghĩ đến Ngu Thanh Thiển lại có gan như vậy, người như vậy sống sót trở về, đáng để chúng ta kết giao.”
Trong lòng Mạc Dịch Nhiên cũng rất khó chịu, hắn lại càng thấy hứng thú với Ngu Thanh Thiển, không muốn cô chết như vậy,
“Ta nghĩ nàng ấy có thể sống sót quay về.”
“Hy vọng” Những người khác cũng phụ họa nói.
Lúc những người khác than thở, Ngu Thanh Thiển đã dẫn con ma thú đó chạy quanh 1 vòng nhỏ ở cấm địa.
Từng mũi tên bắn ra, đao nhọn tinh thần lực không ngừng tập kích, tốc độ của ma thú phía sau cũng chậm hơn rất nhiều.
Linh lực của Ngu Thanh Thiển tiêu hao rất nhanh, có điều cô phát hiện mỗi lần linh lực sắp tiêu hao hết, Cửu Thải Ma Liên sẽ không ngừng cuồn cuộn vận chuyển linh lực cho cô.
Trong lòng không khỏi vui mừng, hóa ra đây mới là tác dụng lớn nhất của Cửu Thải Ma Liên với chủ nhân.
Có Cửu Thải Ma Liên bổ sung linh lực, Ngu Thanh Thiển cũng quyết định không chạy nữa, chuẩn bị trực tiếp đối chiến với con ma thú cấp Linh Soái đó.
Một mảnh đất trống, Ngu Thanh Thiển đứng trên một hòn đá lớn, quay người thản nhiên đợi con ma thú đang đuổi theo phía sau mình.
Con ma thú thấy Ngu Thanh Thiển dừng bước còn ngơ ngác, nhưng lại không lập tức xông đến, dù sao thì ma thú cấp Linh Soái đã có linh trí, nó sớm đã cảm nhận được sự giảo hoạt của nữ nhân đối diện, nhìn đối phương dừng lại sợ có âm mưu gì đó.
Ngu Thanh Thiển nhếch môi cười, lôi ra một lọ thuốc màu xanh đổ vào miệng, lập tức tu vi khí tức trên người không ngừng tăng cường, đột phá tới cửu diệp Linh Tướng mới dừng lại.
Lãnh Bách Linh có gia tộc ban cho dược tễ gia tăng khả năng chiến đấu, Ngu Thanh Thiển cũng có, nhưng là do chính cô tinh luyện.
Loại thuốc này cũng có một tai hại, thời gian chiến đấu chỉ có thể duy trì một chén trà, sau đó cơ thể sẽ có một đoạn suy yếu.
Nhưng đối với Ngu Thanh Thiển mà nói, thời gian một chén trà là đủ.
“Hoặc là bây giờ rời đi, hoặc là chết.” Ngu Thanh Thiển nâng cung tiễn trong tay lên nhắm chuẩn ma thú màu đen nói.
Ma thú màu đen rống một tiếng, mắt tràn đầy hung quang, nó cảm nhận được tính mạng đang uy hiếp từ trên người Ngu Thanh Thiển đang không ngừng tăng tu vi, nhưng lại không chuẩn bị từ bỏ.
Ngu Thanh Thiển nhìn ma thú vừa động, linh lực rót vào bên trong mũi tên, từng mũi tên bắn ra, cây cỏ xung quanh cũng bị điều động, không ngừng tấn công chặn lại ma thú.