Phong Thần kéo Ngu Thanh Thiển đi thẳng về phía trước, trong quá trình tránh khỏi không ít cơ quan bẫy rập.
Đi đến tận cùng con đường thì xuất hiện một màn ánh sáng âm u.
Hai người đi tới, đột nhiên, một luồng không khí nguy hiểm đánh úp tới.
Một con ma thú cao cấp đột nhiên nhảy ra, Phong Thần triệu hoán Nguyệt Quang thảo ra, áo giáp hộ thể màu bạc bao phủ toàn thân, sẵn sàng nghênh đón.
Ngu Thanh Thiển cũng triệu hoán Ma Hoàng thảo ra, áo giáp màu đỏ bao phủ toàn thân nàng, nàng cầm lấy con dao găm đứng một bên để hỗ trợ.
Dưới sự hợp lực của hai người, thương thế trên cơ thể con ma thú kia càng ngày càng nặng.
Khoảnh khắc con ma thú ngã xuống đất, dị biến phát sinh.
Nó hội tụ lực lượng toàn thân ở chót đuôi rồi bắn về phía Ngu Thanh Thiển.
Con ma thú này có thực lực tương đương với Linh Thực Sư tu vi Linh Tướng, so với Phong Thần cao hơn một bậc, lực lượng mà nó liều chết phóng ra lúc cuối cùng hiển nhiên cũng không hề nhỏ.
Mặt Phong Thần liền biến sắc, dưới chân sinh gió, nhanh chóng đẩy Ngu Thanh Thiển ra, chính hắn tự mình đón nhận một kích kia.
Sau khi đón nhận một kích kia, thân thể Phong Thần bị đánh bay, đồng thời đóa hoa Bỉ Ngạn màu đen cũng bị hắn triệu hoán ra, một luồng hắc quang từ trên người hắn lập tức bay ra, bao phủ lấy con ma thú kia.
Một kích cuối cùng của con ma thú kia hết sức ác liệt, e là dù có áo giáp hộ thể, Phong Thần vẫn sẽ bị thương, một dòng máu tươi tràn ra từ khóe miệng.
Sau khi luồng hắc quang kia bao phủ con ma thú, nhiều tia lực lượng trên người ma thú bị hút vào trong cơ thể Phong Thần.
Ngu Thanh Thiển thấy thế thở phào nhẹ nhõm, tu vi của nàng mới chỉ là Linh Thị, thấp hơn con ma thú kia hai bậc lớn, căn bản là không vượt cấp được, chỉ có thể bằng vào thân pháp cổ võ du tẩu một bên giúp Phong Thần tác chiến.
Nhưng nếu như bị lực lượng kia đánh trúng, chỉ sợ có áo giáp hộ thể cũng tuyệt đối sẽ trọng thương.
Ngu Thanh Thiển vừa định tiến lên trị liệu thương thế cho Phong Thần, mới bước lên một bước, đột nhiên có một luồng lực hút truyền đến từ phía sau, một thứ giống như xoáy nước xuất hiện ở trên vách tường đã bị nứt ra, cũng nuốt lấy nàng chỉ trong nháy mắt.
Phong Thần cũng không nghĩ tới rằng cảnh tượng như vậy sẽ xuất hiện, khi thấy Ngu Thanh Thiển bị xoáy nước cuốn đi, trên khuôn mặt tái nhợt của hắn mang theo cảm xúc kinh hoảng chưa bao giờ xuất hiện.
Hắn chẳng quan tâm đến thương thế của mình, lập tức đứng dậy đi tới phía trước mặt tường kia cầm thiết bị tìm kiếm xung quanh, những ngón tay khẽ run biểu lộ ra rằng lúc này đây hắn rất không bình tĩnh.
Sau khi bị hút vào xoáy nước, Ngu Thanh Thiển chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, dần dần mất đi ý thức.
Trong khi Ngu Thanh Thiển còn đang nhắm chặt hai mắt, một vầng hào quang màu đỏ nhanh chóng bao phủ lấy Ngu Thanh Thiển, tạo thành một lớp phòng hộ kín đáo, gốc Ma Hoàng thảo yêu dã tản ra một vầng hào quang màu đỏ khác thường, lực lượng đang cắn nuốt kia hoàn toàn bị tan mất.
Không biết qua bao lâu, Ngu Thanh Thiển chậm rãi mở mắt ra.
Vừa mới mở mắt, gương mặt tuấn tú của Trì Mặc Nhiễm lập tức đập vào mắt nàng, Ngu Thanh Thiển nhịn không được mà ngây ngốc.
“Ngươi không sao chứ?” Giọng nói trầm khàn của Trì Mặc Nhiễm vang lên.
Ngu Thanh Thiển dùng hai tay chống đỡ cơ thể ngồi dậy, phát hiện phía dưới lót một cái thảm da thú, hiển nhiên là do Trì Mặc Nhiễm trải ra.
“Tại sao ta lại ở chỗ này?” Ngu Thanh Thiển ngẩng đầu nhìn về phía Trì Mặc Nhiễm, trong giọng nói mang theo vài phần ý lạnh.
Ở trước mặt Ngu Thanh Thiển, khí chất lạnh lùng của Trì Mặc Nhiễm bị thu lại không ít, con ngươi ẩn chứ sự bất đắc dĩ: “Ngươi đang phòng bị ta sao?”
“Chẳng lẽ không nên như thế sao?” Ngu Thanh Thiển nhíu mày hỏi ngược lại.
Trì Mặc Nhiễm thở dài: “Quả thật nên như thế.”
“Đây là nơi nào? Phong Thần đâu rồi?” Ngu Thanh Thiển nhìn quanh một vòng, phát hiện đây là một mật thất, chỉ có nàng và Trì Mặc Nhiễm.
Trì Mặc Nhiễm lên tiếng: “Ta cũng không biết đây là chỗ nào, chúng ta bị yêu thực tập kích, ta bị một cái xoáy nước hút vào.”
Hắn chỉ vào bức tường đối diện tiếp tục nói: “Ta tỉnh lại không được bao lâu, liền thấy ngươi từ trên bức tường bên kia rơi xuống.”
Ngu Thanh Thiển thấy ánh mắt Trì Mặc Nhiễm sáng tỏ, theo như phán đoán của nàng, hẳn là hắn cũng không nói dối.