Hai người vừa uống rượu vừa tán gẫu, tình hữu nghị giữa đôi bên càng gần thêm một bước.
Xa Đồng Đồng là một người thông minh, cũng đoán được những lời đồn đại kia rất bất lợi cho Ngu Thanh Thiển: “Ngươi định xử lý những lời đồn kia như thế nào? Gần đây, rất nhiều lời đồn trong Hồng Phong đều sắp biến ngươi thành thần rồi.”
“Không vấn đề gì, bây giờ các nàng chế tạo lời đồn càng vui sướng, sau này tự nhiên càng hối hận việc làm lúc trước.” Ngu Thanh Thiển không thèm để ý nghịch ly rượu.
Xa Đồng Đồng nhắc nhở: “Nhưng bây giờ có rất nhiều đệ tử cũ của Hồng Phong ôm tâm tư khác đối với ngươi, bọn họ cảm thấy đệ tử mới như ngươi quá mức rêu rao. Cẩn thận tới lúc xông quan, bọn họ lại liên thủ đối phó ngươi.”
“Rêu rao cũng có chỗ tốt của rêu rao, nếu bọn họ thật sự liên thủ đối phó với ta, ta cũng không ý kiến.” Ngu Thanh Thiển cong cong môi.
Ở Mạt Thế, nàng vẫn luôn là một người làm việc lớn lối, chiếm lĩnh, chỉnh lý vô số căn cứ, người nhìn nàng không vừa mắt hoặc là hận nàng thấu xương nhiều vô số, cuối cùng còn không phải chỉ có thể ngầm thừa nhận, thực lực quyết định tất cả.
Huống chi ở thánh địa tu luyện thiên tài đông đúc như vậy, càng vượt trội, tin chắc cao tầng Thánh viện càng chú ý, đối với mình mới là có lợi nhất.
“Trong lòng ngươi hiểu rõ là được.” Xa Đồng Đồng thấy Ngu Thanh Thiển hiểu rõ, cũng thở phào nhẹ nhõm: “Đúng rồi, bảy ngày trước Lãnh Khâu Vũ ra ngoài làm nhiệm vụ, bị một đám ác phỉ vây công, bị đoạt không ít đồ tốt, bây giờ đang phẫn nộ không thôi. Lãnh gia đang điều tra chuyện này, muốn quét dọn đám ác phỉ kia, nhưng lại không có chút tiến triển nào.”
Ngu Thanh Thiển vừa nghe thấy chuyện này, thì nhớ tới lời Tam kiếm một trong bảy kiếm khách đã nói, không nhịn được híp mắt một cái: “Có phải là nàng bị đệ tử trong viện trả thù hay không?”
Bảy kiếm khách đều có tên gọi khác, trong mật địa, nam tử anh tuấn mặc cẩm ý kia là Tam kiếm, nữ tử xinh xắn kia là Thất kiếm.
Xa Đồng Đồng gật đầu một cái: “Ta cũng đoán vậy, nhưng lại không có chứng cứ, Lãnh Khâu Vũ chỉ có thể cắn răng nuốt ngược vào bụng.”
Ngu Thanh Thiển tương đối hài lòng đối với hiệu suất làm việc của bảy kiếm khách, xem ra sau này còn có thể hợp tác nhiều hơn.
“Gần đây, Tạ Phượng Chi không có động tĩnh gì sao?”
“Không có, ả kia từ nửa tháng trước đã bắt đầu bế quan, nghe nói muốn chuẩn bị chu đáo để xông quan Lục Phong.” Xa Đồng Đồng bĩu môi một cái: “Nhưng mà ta cầu chúc nàng xông quan thất bại.”
“Thiên tài Lục Phong giống như cá diếc qua sông, cơ hội nàng có thể xông qua cũng không quá lớn.” Ngu Thanh Thiển cũng lộ ra vẻ cười trên sự đau khổ của người khác: “Thất bại đương nhiên là tốt nhất, chúng ta còn có thể đánh chó xuống nước một phen.”
“Cái chủ ý này ta thích.” Xa Đồng Đồng gian manh cười như ý, nàng đã thật lâu rồi chưa làm chuyện xấu.
Ngu Thanh Thiển suy nghĩ một chút hỏi: “Ngươi có tham gia lần xông quan này của Hồng Phong không?”
Xông quan của bảy Phong trong Thánh viện đều là tách ra, Hồng Phong thời gian sớm nhất, sau đó là Hoàng Phong, cuối cùng là Tử Phong, vậy thì đệ tử và các trưởng lão cao tầng Thánh viện đều tiện theo dõi.
“Tham gia, nhưng ta cảm thấy mình không có nhiều cơ hội, ta thuần túy là tới tìm kinh nghiệm thôi, tranh thủ lần sau xông qua.” Xa Đồng Đồng thở dài: “Cạnh tranh ở Thánh viện quá mạnh mẽ, ta áp lực lớn như núi.”
Đã từng trong bảy đại gia tộc của trung ương đại lục, nàng cũng được coi là thiên chi kiêu nữ, thiên phú dị bẩm, nhưng sau khi vào Thánh viện thì rất nhanh chìm ngập trong đám thiên tài, muốn ló đầu ra cũng không dễ dàng.
Đệ tử mới giống như Ngu Thanh Thiển, sau khi tới Thánh viện thì gây ra từng đợt sóng lớn, thật là không thể mạnh hơn nữa, Xa Đồng Đồng và đám đệ tử mới đều vô cùng bội phục.
Đương nhiên cũng có đệ tử mang tâm ghen tị hận, hy vọng Ngu Thanh Thiển ăn mệt bêu xấu trong lần xông quan này.
“Nói không chừng ngươi có thể bùng nổ trở thành hắc mã, không tới cuối cùng không ai có thể nói trước.” Ngu Thanh Thiển cười khích lệ.
Xa Đồng Đồng gật đầu một cái, chớp chớp mắt: “Ta sẽ cố hết sức, nhưng ta càng coi trọng ngươi hơn, ta đã đánh cược với không ít người là ngươi sẽ xông quan thành công, ngươi không thể để ta thua, nếu không tổn thất nặng nề đó.”
“...” Ngu Thanh Thiển bật cười, hài hước nói: “Ta cũng sẽ cố hết sức, nhưng nếu thắng không thể thiếu ta một phần, ít nhất rượu ngon ngươi phải cung cấp đủ.”
“Cứ quyết định như vậy đi.” Trong mắt Xa Đồng Đồng hiện lên tinh quang lấp lánh, giống như đã thấy không ít tiền đặt cược vẫy vẫy nàng.