Khuynh Thành Tuyệt Sủng: Thái Tử Điện Hạ Rất Liêu Nhân

Chương 174: Chương 174: Nổi lên cảm giác huyết mạch tương thông




Phủ thành chủ lúc này đã loạn lên rồi, toàn bộ gia đinh và thị vệ trong phủ đều xuất động tìm kiếm tên “thần y” kia trong thành.

Đèn lồng trước viện của vị thiếu chủ kia sáng rực, nhưng không xuất hiện cảnh tượng người ra ra vào vào, chỉ có hai gã thị vệ tu vi Linh Sĩ đứng gác.

Nhìn thấy đoàn người Phong Thần đi tới, một người trong đó sắc mặt nguội lạnh hơi cung kính nói: “Phong Thần thái tử, hiện tại thiếu chủ lâm nguy một sớm một chiều, thành chủ không tiện chiêu đãi các vị, phiền trở về cho.”

Tình huống hiện tại như thế, những thứ đệ tử hoàng tộc này còn tới xem náo nhiệt cái nỗi gì, cho dù thành chủ của bọn họ tốt tính, cũng không có tâm trạng để chiêu đãi mấy người.

Anh mắt Phong Thần xuyên qua cánh cửa nhìn trong viện thản nhiên nói: “Trong tiểu tổ của chúng ta có hai Trị Liệu Sư, một người trong đó tương đối am hiểu giải độc, cho nên sang đây nhìn xem có gì giúp được không, ngươi đi thông báo một tiếng cho thành chủ đi.”

Thị vệ kia nghe được lời chàng nói thì hơi do dự: “Được rồi, vậy mời mấy vị chờ ở chỗ này chốc lát, ta sẽ đi bẩm báo với thành chủ.”

Phong Thần là thái tử Phong Ly quốc, Trị Liệu Sư mà hắn dẫn theo hẳn là cũng không kém, hơn nữa hiện tại tính mạng của thiếu chủ bị đe dọa, hắn không dám một mình quyết định.

Sau khi tên kia thị vệ tiến vào không lâu liền vội vã chạy ra: “Thần thái tử, thành chủ của chúng ta mời hai vị Trị Liệu Sư đi vào.”

Ý của hắn rất rõ ràng, những người khác thì không thể vào.

Hỏa Ly Nhã nhướng mày: “Ta cũng không thể đi vào?”

Thị vệ kia biết thân phận của Hỏa Ly Nhã, suy nghĩ một lúc rồi nói: “Tự nhiên là Ly thái tử có thể vào, chẳng qua là hiện tại trong phòng thiếu chủ cần sự yên tĩnh, những người khác đều không thể vào theo.”

Hỏa Ly Nhã là thái tử Văn Hỏa quốc, bình thường vẫn thường hay tùy ý làm bậy, nếu như không để cho hắn đi vào, hắn lại gây rối ở đây thì rất phiền toái.

Hỏa Ly Nhã gật đầu: “Vậy chỉ bốn người chúng ta đi vào thôi.”

Hắn muốn đi vào xem Ngu Thanh Thiển có thể giải độc cho vị thiếu chủ kia hay không, cho nên mới dùng thân phận để ép người.

Phong Thần cũng biết tình huống hiện tại thế này không nên có quá nhiều người, hắn quay đầu nhìn mấy người Nhạc Vân Dương nói: “Các ngươi về phòng nghỉ ngơi trước đi.”

“Vâng, lão đại.” Mặc dù mấy người Nhạc Vân Dương cũng muốn tham gia náo nhiệt, nhưng rõ ràng bây giờ không phải là lúc.

Tên thị vệ kia cũng không chậm chễ, dẫn theo bốn người trực tiếp đi vào phòng thiếu chủ.

Đẩy cửa đi vào, lúc này trong phòng còn có những người khác, trong đó có một nam tử trẻ tuổi tuấn nhã và một thiếu nữ có diện mạo dịu dàng xinh đẹp đang ngồi ở bên giường thấp giọng nói chuyện, hiển nhiên là đang thảo luận bệnh tình của người nằm trên giường.

Thành chủ thành Thanh Khâu vẻ mặt lo lắng và tiều tụy, so sánh với lúc xế chiều tưởng như hai người, rõ ràng hồi xế chiều khi gặp đám người Phong Thần đã giấu đi nỗi ưu tư, miễn cưỡng mà cười vui.

“Thần thái tử, ngại quá, tiểu nhi ngã bệnh ta liền không chiêu đãi, các ngươi tùy ý ngồi.” Hắn chào hỏi Phong Thần xong lập tức bình tĩnh nhìn chằm chằm người nằm trên giường.

Vốn là nghe nói có gã Trị Liệu Sư hắn còn ôm một chút hi vọng, nhưng khi nhìn thấy hai người bên cạnh Phong Thần và Hỏa Ly Nhã, hắn không khỏi thất vọng.

Hỏa Diệp Phong hắn biết, nhưng thuật trị liệu rõ ràng còn chưa đủ cao siêu để xem bệnh cho nhi tử của hắn, về phần Ngu Thanh Thiển hắn liền không thèm để ý, tân sinh như nàng thì làm sao có thể có giải độc.

Mặc dù trong lòng rất căm tức Phong Thần và Hỏa Ly Nhã dẫn người tới để tham gia náo nhiệt, nhưng vẫn là kìm nén không bộc phát, không còn tâm trạng mà để ý bọn họ.

Ngu Thanh Thiển vừa vào tới cửa trong lòng lập tức sinh ra một loại cảm giác quen thuộc không thể hiểu nổi, giống như là nổi lên cảm giác huyết mạch tương thông.

Cảm giác này khiến cho nàng không nhịn được mà nhìn về một phía, để rồi không kịp phòng ngừa mà lập tức đối mặt với một đôi mắn thâm thúy tựa như đại dương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.