Khuynh Thành Tuyệt Sủng: Thái Tử Điện Hạ Rất Liêu Nhân

Chương 364: Chương 364: Nụ hôn giận dữ




Mạn Đà La màu đen trở lại không gian Linh Thực của Phong Thần, vòng sáng màu đen bao phủ trên người Ngu Thanh Thiển cũng trong khoảnh khắc biến mất theo.

Ngu Thanh Thiển thấy Phong Thần trong thời gian ngắn ngủi đã biến hai tên cường giả Linh Hoàng thành chất dinh dưỡng, khí tức tu vi của hắn rõ ràng đã mạnh bạo hơn mấy phần, trong lòng cũng không khỏi cảm thán người này quá yêu nghiệt.

Phong Thần quay đầu nhìn về phía Ngu Thanh Thiển, trong con ngươi của đôi mắt phượng hẹp dài nhuộm mấy phần tức giận chưa bao giờ có.

Trong lòng Ngu Thanh Thiển lộp bộp một chút, ngượng ngùng cười một tiếng: “Bệnh mỹ nhân, sao chàng lại tới đây?”

“Sao ta lại tới đây?” Phong Thần mặt lạnh đi tới trước mặt Ngu Thanh Thiển, kéo nàng vào trong ngực, âm thanh mang theo một chút tức giận, cắn răng nói: “Nếu ta không tới, nàng chuẩn bị làm thế nào? Hả?”

“Khụ khụ, ta còn một cái thủ đoạn bảo vệ tính mạng, bọn họ không giết được ta.” Ngu Thanh Thiển không biết vì sao, chống lại con ngươi tức giận của bệnh mỹ nhân nàng lại có mấy phần chột dạ.

Phong Thần lạnh lùng nói: “Thủ đoạn chạy trốn bảo vệ tính mạng kiêm đối phó với Linh Hoàng không cần trả giá thật lớn?”

“Chỉ là bị chút thương tổn mà thôi.” Ngu Thanh Thiển khoát khoát tay nói.

“Chỉ là bị chút thương tổn?” Phong Thần lên giọng, ánh mắt thâm thúy, nguy hiểm híp mắt, Ngu Thanh Thiển đột nhiên muốn lui về phía sau, lại bị một nụ hôn chặn lại đường lui.

Môi mỏng mát lạnh không ngừng quấn quít gặm cắn bên môi nàng, điên cuồng hỗn loạn, kịch liệt khiến cho Ngu Thanh Thiển có chút không thở nổi.

Ngu Thanh Thiển bị Phong Thần ôm chặt vào trong ngực, nụ hôn không có cách thức mang theo tức giận trừng phạt nàng.

Ngu Thanh Thiển cảm nhận được trên môi có chút đau, Phong Thần đang cắn nàng. Qua một lúc lâu, nụ hôn điên cuồng tức giận đột nhiên đổi thành cẩn thận, giống như là đối đãi với trân bảo, êm ái trăn trở triền miên.

Nụ hôn kết thúc, Phong Thần ôm chặt Ngu Thanh Thiển vào trong ngực, vùi đầu ở cổ nàng, hơi thở phả lên vành tai nàng.

Qua một lúc lâu, âm thanh của hắn mang theo một chút khàn khàn kêu: “Thiển Thiển, Thiển Thiển!”

Ngu Thanh Thiển nghe được sự bất an hoảng loạn trong âm thanh của hắn, trong lòng có loại cảm giác chua xót không nói thành lời. Người nam nhân này sợ mình sẽ chết sao? Đây còn là lần đầu tiên nàng thấy bệnh mỹ nhân tức giận.

“Xin lỗi, đã khiến cho chàng lo lắng.” Ngu Thanh Thiển ôm ngược lại Phong Thần, giọng nói mang theo một chút mềm mại.

Ở Mạt Thế, Ngu Thanh Thiển một mình xông xáo thành lập căn cứ, mặc dù có anh em đồng sinh cộng tử, nhưng vẫn làm việc độc lập độc hành, thói quen tùy ý, vì vậy chuyện nàng muốn dẫn dụ người Lãnh gia cũng không có nói cho bất kỳ người nào.

Nhưng nàng lại không ngờ rằng sẽ có một người bận tâm lo lắng cho mình như vậy, Ngu Thanh Thiển muốn bản thân sau này làm việc gì cũng không thể tùy ý như vậy nữa, bởi vì nàng có bệnh mỹ nhân và cha mỹ nhân, nếu như mình thật sự xảy ra chuyện, bọn họ làm sao tiếp thu nổi, làm sao sống sót những ngày tiếp theo.

Phong Thần buông Ngu Thanh Thiển ra, nhìn nàng thật sâu một chút, thấy nàng thật sự không có chuyện gì mới thả lỏng tâm xuống, quý trọng hôn một cái lên trán nàng: “Sau này muốn mạo hiểm nhất định phải nói trước với ta, ta đi cùng nàng.”

Mới vừa rồi, khi hắn tới gần nơi này, thấy hai tên Linh Hoàng của Lãnh gia chuẩn bị hạ sát thủ, khi đó lòng hắn đột nhiên quặn lại thành một nùi, sợ hãi không thôi.

Hắn không dám tưởng tượng nếu mình đến chậm một bước sẽ có hậu quả gì, mặc dù biết Ngu Thanh Thiển cho tới bây giờ làm việc gì cũng sẽ để lại đường lui, nhưng phần bất an kia phải đến khi ôm nàng thật chặt, hôn nàng mới dần dần biến mất.

Hắn cũng biết tính tình của Ngu Thanh Thiển chính là một người thích mạo hiểm, thậm chí còn ẩn giấu bản tính hung ác thích giết chóc, cho nên hắn sẽ không cưỡng cầu nàng phải vĩnh viễn lớn lên trong hoàn cảnh an toàn, nhưng nếu gặp nguy hiểm, hắn vẫn hy vọng mình có thể ở bên cạnh nàng,

Đôi mắt xinh đẹp của Ngu Thanh Thiển phủ một tầng sương mù, khẽ mím môi: “Được!”

Người nam nhân này làm vậy sao có thể khiến mình buông tay chứ? Ngu Thanh Thiển nhắm mắt một cái, sau này thì cho dù là xuống địa ngục nàng cũng quyết định muốn kéo Phong Thần theo cùng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.