Phong Thần chưa bao giờ nghi ngờ về thuật trị liệu của Ngu Thanh Thiển.
Đã từng có lúc mỗi lần độc phát linh lực trong cơ thể hắn lập tức sẽ tán loạn, tu vi dừng lại không tăng lên trong một khoảng thời gian, thậm chí sau khi bị độc tố ăn mòn thân thể cũng sẽ trở nên suy yếu trong vòng một hai tháng.
Nếu như sẽ không phát độc trong vòng ba năm, đến lúc đi Thánh viện hắn có thể làm được rất nhiều chuyện, tu vi cũng có thể nhanh chóng tăng lên.
“Có phải ta đây cũng không cần phải nói lời cám ơn với nàng nhiều thêm nữa không?” Hắn đưa mắt, như cười như không nhìn về phía Ngu Thanh Thiển.
Ngu Thanh Thiển dùng ngón tay cuốn lấy một lọn tóc của Phong Thần thưởng thức: “Dĩ nhiên, giữa ta và chàng cho tới bây giờ đều không cần nói lời cám ơn.”
Phong Thần cúi đầu cười khẽ: “Được!”
Hắn nghiêng người lui về phía sau hai bước, cũng tựa vào cành cây giống như Ngu Thanh Thiển, hai người nằm cách nhau rất gần.
“Tin tức nàng muốn ta tra giúp nàng đều ở đây.” Phong Thần lấy ra một phong thư từ trong ngực đưa cho Ngu Thanh Thiển, sắc mặt mang theo vài phần phức tạp.
Ngu Thanh Thiển nhận lấy phong thư mở ra đọc lướt một lượt, sắc mặt càng thêm âm trầm.
Sau khi xem xong hết tin tức trong thư, mấy tờ giấy trắng trên tay của nàng hóa thành tro bụi, từ đầu ngón tay rơi xuống biến mất ở trong gió.
“Không nghĩ tới chuyện bí ẩn như vậy mà chàng cũng thăm dò được.” Giọng nói trầm thấp của Ngu Thanh Thiển lúc này có thể khiến người ta cảm nhận được nàng đang mất bình tĩnh tĩnh.
Thật ra thì Phong Thần cũng không nghĩ tới tiến sâu vào điều tra lại có thể lấy được tin tức bí ẩn kinh người như vậy: “Ta tận dụng một số thủ đoạn.”
“Bệnh mỹ nhân, ta sẽ nhớ kỹ phần ân tình này.” Ngu Thanh Thiển biết rằng muốn điều tra ra được những tin tức bí ẩn như vậy, một số thủ đoạn trong miệng Phong Thần nhất định là phải trả giá rất nhiều, có lẽ còn phải vận dụng cả thế lực của hắn.
Nhưng mà phần tin tức này thật sự rất hữu dụng đối với nàng.
Phong Thần khẽ nhíu mày, duỗi tay xoa lên mái tóc Ngu Thanh Thiển: “Ta không muốn nàng báo đáp ta cái gì cả.”
Lần này mặc dù hắn phải hao tổn một chút thế lực ngầm của mình, nhưng hắn tự thấy rất đáng giá.
“Ừ.” Ngu Thanh Thiển gật đầu, có những tình cảm không nhất thiết phải nói ra miệng, thế rồi nàng có chút lo lắng hỏi: “Chàng không bị bại lộ chứ?”
Mặc dù Phong Thần là thái tử của Phong Ly quốc, nhưng lén điều tra những điều bí ẩn của thất đại gia tộc vẫn sẽ bị kiêng kỵ.
“Không, không có ai biết đó là thế lực ngầm của ta.” Phong thái tao nhã, tự tin của Phong Thần vô thức hiện ra.
Nếu là ngay cả chuyện này cũng không làm được, như vậy những chuyện chàng âm thầm làm trong mấy năm nay lập tức không còn ý nghĩa gì nữa.
Ngu Thanh Thiển nhắm mắt lại, lẳng lặng một hồi, sau đó mới mở miệng nói: “Phần tin tức này thật sự khiến ta không thể tưởng tượng nổi, không nghĩ tới nữ nhân kia lại là phu nhân của gia chủ Trì gia trong thất đại gia tộc.”
“Chuyện này, trừ mấy người có địa vị của Trì gia và Lãnh gia ra, chắc hẳn là không còn ai biết đến.” Phong Thần im lặng một lúc, mới nói: “Ta đến cùng phải nhờ đến cái vòng tay mà nàng đưa mới tra ra được.”
Nếu không có chiếc vòng Ngu Thanh Thiển đưa cho cùng tên gọi Nhiễm Nhi, chàng cũng không thể nào tra được nữ nhân kia là ai.
Ngu Thanh Thiển cười khẽ một tiếng, đưa mắt nhìn về phương xa: “Trì Mặc Nhiễm, thiếu chủ Trì gia, thì ra nữ nhân kia lấy máu của ta là vì hắn.”
“Trì Mặc Nhiễm rất có thiên phú, là thiên tài xuất sắc nhất trong số những người trẻ tuổi của thất đại gia tộc, đáng tiếc từ khi vừa mới ra đời đã mắc chứng bệnh lạ, sau lại nghe nói hắn được một vị Linh Thực Sư hệ trị liệu xuất quỷ nhập thần chữa lành, chỉ là ai cũng không biết thuốc dẫn lại là tinh huyết của nàng.” Phong Thần nói với giọng lạnh lùng.
Nếu không phải hắn biết được chuyện này từ Ngu Thanh Thiển, hắn cũng không thể nào nghĩ đến chữa lành căn bệnh của Trì Mặc Nhiễm phải dùng máu của Ngu Thanh Thiển.
Ngu Thanh Thiển im lặng hồi lâu, mới lại hỏi: “Tình cảm đương thời của nữ nhân kia và gia chủ Trì gia như thế nào?”