Khuynh Thành Tuyệt Sủng: Thái Tử Điện Hạ Rất Liêu Nhân

Chương 279: Chương 279: Thu nhận (1)




Thánh viện.

Linh khí vờn quanh, hoa thơm chim hót liên miên bên trong ngọn núi lớn, từng toà từng toà nhà đơn sân phân bố chung quanh.

Một ông lão gầy gò ngồi Song Diện Sư Thứu của học viện đi đến, hạ xuống ở cửa một tòa tiểu viện tinh xảo.

Hắn tiến lên một bước, hai tay đặt ở trên cửa chính, tinh thần lực truyền vào.

Trong phòng của tiểu viện, Phong Thần đang ngồi xếp bằng tu luyện chậm rãi mở mắt ra, bên trong mắt phượng hẹp dài có thêm mấy phần nghi hoặc, tại sao người này lại đến tìm mình?

Phong Thần đứng dậy mở cửa viện ra, nói: “Đệ tử ra mắt Cố trưởng lão.”

Cố trưởng lão vẻ mặt ôn hòa cười nói: “Ngày hôm nay ta có chuyện tìm ngươi, ngươi rảnh không?”

“Rảnh, Cố trưởng lão mời vào.” Phong Thần đón Cố trưởng lão vào.

Sau khi Cố trưởng lão ngồi xuống nhìn quanh bốn phía một vòng, cười hỏi: “Ngươi không dùng thị đồng?”

Các thiên tài đi tới Thánh viện tu hành phần lớn không am hiểu xử lý việc vặt trong sinh hoạt, bởi vậy có thể tự mang theo không vượt quá ba tên thị đồng bên người để hầu hạ, cũng có thể đến chỗ học viện xin, học viện sẽ phát.

“Vâng, ta khá yêu thích một mình.” Phong Thần pha trà xong đưa cho Cố trưởng lão.

“Ta nghe nói ngươi cũng nhận cái nhiệm vụ đi Đông Ách Linh Phủ thám hiểm kia?” Cố trưởng lão nhận lấy trà mà Phong Thần đưa nhấp một ngụm: “Lúc nào xuất phát?”

“Thời gian ước định là xế chiều hôm nay.” Phong Thần suy nghĩ một chút hỏi: “Cố trưởng lão luôn kiểm tra sát hạch năm đại viện ở Thủy Vu Đảo, làm sao lại đến chỗ của ta rồi?”

Đệ tử biết đến việc Cố trưởng lão đi Thủy Vu Đảo cũng không nhiều, Phong Thần cũng là bởi vì luôn quan tâm tin tức của Ngu Thanh Thiển mới biết.

“Ha ha, lão phu cũng chỉ là được người giao phó hết lòng vì người khác.” Cố trưởng lão lấy ra một cái lắc tay đẹp đẽ đưa cho Phong Thần: “Trong này có linh thảo mà Ngu tiểu nha đầu muốn tặng cho ngươi, ngươi cầm lấy.”

Phong Thần ngẩn ra, hiển nhiên không nghĩ tới Ngu Thanh Thiển sẽ nhờ Cố trưởng lão mang đồ tới, nhận lấy lắc tay, con ngươi lành lạnh dần dần có thêm mấy phần nhu hòa.

Hắn vuốt ve lắc tay, cũng không mở ra ngay trước mặt Cố trưởng lão: “Cố trưởng lão chuẩn bị lúc nào trở về Thủy Vu Đảo?”

“Buổi tối liền trở về, tiếp theo còn có thi đấu cá nhân của học viên mới cũ của năm đại viện, lão phu lần này chỉ là trở về bẩm báo một chuyện.” Cố trưởng lão cười nói.

Phong Thần khẽ vuốt cằm, khách khí nói: “Ta cũng vì nàng chuẩn bị ít thứ, đến lúc đó còn muốn làm phiền Cố trưởng lão mang về.”

“Các ngươi đôi thanh niên trẻ cảm tình thật là tốt, cái này không thành vấn đề.” Cố trưởng lão tự giác đứng dậy: “Ta còn có một số việc, trước khi lên đường ngươi đến biệt viện tìm ta là được.”

Hắn biết Phong Thần muốn kiểm tra những thứ bên trong lắc tay, tự nhiên không tiện lưu lại.

Trên mặt Phong Thần mang nụ cười nhàn nhạt: “Vâng, đa tạ Cố trưởng lão!”

Cố trưởng lão đi rồi, Phong Thần vuốt ve lắc tay, nhỏ giọng gọi một tiếng: “Thiển Thiển“.

Sau đó dùng phương pháp mà chỉ có hai người biết đến mở ra lắc tay, dời đồ vật bên trong đi ra.

Lập tức trên bàn là có thêm rất nhiều tinh hạch màu đen cùng mấy cái hộp gỗ do Thất Thải thần mộc làm.

Một đống tinh hạch kia vừa xuất hiện, Mạn Đà La màu đen trong không gian Linh Thực của Phong Thần đột nhiên sinh động lên, phát ra từng trận khát vọng.

Hắn cầm lấy một viên nắm trong lòng bàn tay, lập tức liền cảm nhận được thần bí lực lượng cắn nuốt trong tinh hạch màu đe kia, vẻ mặt không khỏi hơi đổi một chút.

Lúc này, một giọng nói già nua thâm trầm vang lên ở trong đầu Phong Thần: “Tiểu nha đầu kia cũng thật tốt với ngươi, đây chính là tinh hạch của loài ma thú có thiên phú thôn phệ hi hữu, sau khi luyện hóa nó xong, chẳng những có thể cho Mạn Đà La màu đen của ngươi thăng cấp, ngươi rất nhanh cũng có thể bước vào hàng ngũ Linh Hoàng rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.