Cả sáu người đều nghe ra được trưởng khoa đang nói rất nghiêm túc, nếu họ thật sự quá một năm mới hoàn thành nhiệm vụ đầu tiên thì cầm chắc là họ sẽ bị loại khỏi khoa thực văn ngay.
Hỏa Ly Nhã nghe thấy câu hỏi của Ngu Thanh Thiển thì liền biết ngay trước đó hắn đã nghĩ sai rồi.
Nhưng mà thật ra ngoài Ngu Thanh Thiển ra thì những người khác đều không ngờ rằng nhiệm vụ này lại chính là thử thách đầu tiên của tất cả những học sinh mới bước vào khoa thực văn.
Thấy không còn ai kháng nghị gì nữa, ông lão áo trắng mới lộ ra một vẻ mặt hơi đắc ý mà hỏi: “Các em có biết rèn sắt không?”
“Không biết.” Mọi người đồng thanh trả lời.
Trên cơ bản thì gia cảnh những người có thể bước chân vào Học viện Hoàng gia đều sẽ không quá be bét, cho dù có là Linh Thực Sư sinh ra trong một gia đình bình thường thì cũng sẽ được nâng niu như châu báu vậy, không thể nào có chuyện từng được tiếp xúc với việc rèn sắt được.
“Bây giờ chưa biết thầy cũng sẽ không trách các em, thế nhưng tiếp xúc với nó rồi thì nhất định phải biết.” Ông lão áo trắng vẫy tay với Tư Đồ Lạc. “Kế tiếp, tiểu Lạc Lạc sẽ biểu diễn cho các em xem một lần, phải xem cho kỹ đấy.”
Tư Đồ Lạc cười khổ một tiếng, đành chịu trận mà cầm lấy chiếc búa lên bắt đầu đập lên viên sắt.
Ông vừa đập vừa giảng giải kỹ thuật rèn sắt cho mấy học viên.
Cả bọn không còn cách nào, chỉ đành cố mà lắng nghe và quan sát.
Sau khi buổi học rèn sắt kết thúc, ông lão áo trắng vung tay lên nói: “Được rồi, hôm nay các em quay về cả đi, ngày mai bắt đầu đến rèn sắt. Chừng nào hoàn thành nhiệm vụ thì chừng đó mới được chính thức bắt đầu học thực văn, không được mặc cả gì hết, nếu không thì đừng trách lão phu mạnh tay.”
“…” Mấy học viên giần giật khóe miệng, chẳng trách sao mà trong học viện lại ngầm xưng trưởng khoa của khoa thực văn là biến thái, quả nhiên là một lão biến thái.
Sau khi bước ra khỏi khoa thực văn, một nam sinh mới nghẹn họng nói: “Muốn mài viên sắt đó thành cây kim, e là không thể nào hoàn thành trong một sớm một chiều được.”
“Chắc chắn luôn, nếu không thì cũng sẽ không có học trưởng phải tốn đến hơn hai năm mới rèn xong được, mà chúng ta lại chỉ có thời gian một năm mà thôi.” Một nam sinh khác thở dài.
Trong kỳ sát hạch, hai người bọn họ đều khó khăn lắm mới vẽ được hình thực văn để qua cửa sau chín lần thất bại, thiên phú của hai người đều kém xa những người khác, nếu tốn quá nhiều thời gian trong việc rèn sắt thì khoảng cách sẽ ngày càng xa hơn nữa.
Nam sinh cất lời trước đó nhìn Ngu Thanh Thiển và Tạ Thư, mỉm cười có chút đồng tình nói: “Nam sinh bọn ta rèn sắt thì còn chưa sao, nhưng bảo hai cô bé da mềm thịt mỏng như các ngươi đi rèn sắt thì đúng là có hơi làm khó rồi.”
Hắn thật sự không có ý cười trên nỗi đau của người khác gì, mà chỉ là cảm thấy việc rèn sắt này không thích hợp cho hai mỹ nhân xinh xắn như Ngu Thanh Thiển và Tạ Thư động tay vào, quá làm khó hai nàng rồi.
Nam sinh lên tiếng sau nọ cũng cảm thấy hai hạng chót của nhiệm vụ lần này e là sẽ thuộc về Ngu Thanh Thiển và Tạ Thư, mà hai nàng có thể hoàn thành được trong vòng một năm hay không vẫn còn là một ẩn số.
Ngu Thanh Thiển mỉm cười không chút để ý: “Người khác có thể hoàn thành thì hai người bọn ta cũng có thể thôi.”
Không phải chỉ là rèn sắt thôi sao, hồi Mạt Thế, nàng đã làm cả đống việc còn khó hơn cái này nhiều nữa kìa.
“Ừ ừ, chắc chắn hai người các ngươi có thể làm được mà.” Hai nam sinh nọ vẫn khá là có thiện cảm với Ngu Thanh Thiển và Tạ Thư.
Hỏa Ly Nhã lóe lên một ý tưởng, bèn bước đến trước mặt Ngu Thanh Thiển nói: “Hay là chúng ta đấu với nhau thử xem ai mài viên sắt đó thành cây kim trước, thế nào?”
Ngu Thanh Thiển không vui liếc hắn một cái: “Ta phát hiện ngươi đúng là một kẻ quá nhàm chán.”
“Rốt cuộc là có đấu không đây!” Hỏa Ly Nhã đứng chắn trước mặt nàng, nhỏ giọng nói: “Lần này chúng ta lại cược thêm ván nữa đi, nếu không thì rèn sắt đâu còn thú vị gì nữa chứ.”
“Không có hứng.” Ngu Thanh Thiển đáp một cách vô tình.
“Chắc không phải là nàng sợ đấy chứ?” Hỏa Ly Nhã nhếch mày.
Ngu Thanh Thiển liếc Hỏa Ly Nhã một cái, nàng phát hiện cái tên này đúng là một kẻ ăn no rửng mỡ mà.
“Muốn cược cũng được thôi, cứ lấy tiền vàng ra làm tiền cược đi.”
Tuy cha mỹ nhân đã cho nàng một chiếc thẻ vàng chứa rất nhiều tiền nhưng theo thời gian tu luyện dược tễ và thực văn thì phí tổn cần dùng cũng sẽ dần tăng lên.
Hỏa Ly Nhã không chỉ là thái tử của một trong ba đế quốc lớn mà còn là cháu ngoại của gia chủ bảy thế gia Linh Thực đỉnh cấp lớn, chắc chắn rất có tiền, dù sao cũng là dê béo dâng lên đến tận miệng, không làm thịt thì quả là lãng phí.