Ngu Thanh Thiển mỉm cười dịu dàng, gật đầu với nhóm trưởng nhóm ba: “Được!”
Nụ cười của nàng rạng rỡ xinh đẹp, lúc mỉm cười mang theo một vẻ đẹp thanh tao, so với sự mạnh mẽ lúc quyết chiến với ma thú trước đây, hoàn toàn là hai khí chất khác biệt.
Tim của nhóm trưởng nhóm ba Trường Tần Ngôn giống như bị mê hoặc đập “thình thịch”.
Đôi mắt hoa đào xinh đẹp của Hỏa Ly Nhã hơi nhíu lại, con ngươi trở nên thâm trầm hơn. Hắn bước tới trước mặt Ngu Thanh Thiển, vừa đúng che tầm nhìn của Trường Tần Ngôn, cười hỏi: “Cần giúp gì không.”
Ngu Thanh Thiển buồn cười liếc nhìn hắn: “Ngươi làm phiền thêm thì có.”
Lúc dọn dẹp mấy xác chết của ma thú nằm ngổn ngang trên đất, mắt của nàng sáng lên, quay đầu nháy mắt với Hỏa Ly Nhã mỉm cười nói: “Vẫn có một nhiệm vụ muốn giao cho ngươi hoàn thành.”
Thời gian này Hỏa Ly Nhã và nàng ở bên nhau, cũng hiểu không ít về tính cách của nàng: “Nàng lại thèm số thịt này à.”
“Chính xác, ngươi thông minh ghê.” Ngu Thanh Thiển nhìn hắn với ánh mắt tán thưởng, lại bổ sung một câu: “Nhớ móc một ít thịt tươi nhất và chắc nhất, nướng một số, còn một số thì làm thịt khô nhé.”
“Nàng thắng rồi!” Trong mắt Hỏa Ly Nhã hiện lên sự yêu thương mà đến bản thân hắn còn không nhận ra, miệng thì vẫn than phiền: “Nữ nhân nàng thật khó hầu hạ đó, thấy công lao lần này của nàng, thiếu gia cũng không tính toán với nàng nữa, lần sau nhớ trả công đó.”
“Ngươi càng ngày càng nhiều lời đó.” Ngu Thanh Thiển cười khúc khích, quay đầu bước nhanh tới và quỳ xuống bên cạnh một Tôi Thể Sư bị thương nặng nhất.
Hỏa Ly Nhã cong môi, tuân mệnh dắt người nhóm bảy đi móc thịt ma thú.
Ngu Thanh Thiển trước tiên bắt mạch cho người bị thương, tìm hiểu tình hình sức khỏe của người bị thương xong mới bắt đầu chữa trị.
Đây là một thói quen được hình thành từ kiếp trước của nàng, có lúc chỉ dựa vào dị năng chữa trị sẽ có những chỗ chữa không tới. Ví dụ như bỏ qua tai họa ngầm nào đó trong cơ thể, sau này sẽ làm cho người bị thương ảnh hưởng để lại di chứng cả đời.
Nàng làm việc khá thích theo đuổi sự hoàn mỹ, tất nhiên sẽ không cho phép xuất hiện sai lầm loại đó.
“Doãn Minh, lại đây.” Nàng nửa quỳ, ngẩng đầu lên vẫy tay kêu Doãn Minh.
Qua sự quan sát trong thời gian này, nàng phát hiện Doãn Minh tuy là khá hướng nội, nhưng thực sự là một nhân tài có thể đào tạo.
Nếu như đã quyết định đưa đối phương vào phe cánh của mình, thì những thứ cần dạy nàng tuyệt đối sẽ không giấu giếm.
Doãn Minh mím môi, bước nhanh quỳ nửa người xuống, đối diện với Ngu Thanh Thiển, tay nắm chặt, hơi run lộ ra trong lòng hắn lúc đó không bình tĩnh.
Giờ học khoa chữa trị, các giáo viên của học viện nói rất nhiều điều chỉ là trên bề mặt, thực tiễn thì không thể nào so sánh với lúc này.
Hắn biết Ngu Thanh Thiển muốn dạy hắn, sự sùng bái và cảm kích trong lòng hắn đối với nàng càng được nâng cao.
“Ngươi xem, vết thương của hắn thực ra không đơn giản như bề ngoài.” Ngu Thanh Thiển thấy ánh mắt cảm kích của Doãn Minh, mỉm cười dạy hắn: “Thực ra, hắn bị thương nội tạng nặng nhất, hắn…”
Nếu ở đây không có nhiều người như vậy, còn có mấy người bị thương nặng đang nằm chờ, Ngu Thanh Thiển sẽ để cho Doãn Minh tự mình thử chữa trị, còn bản thân thì đứng bên cạnh nói thì càng tốt.
Doãn Minh nghe rất chăm chú, ngoài hắn ra, hai vị Trị Liệu Sư của nhóm ba và nhóm tám cũng nhập tâm lắng nghe lời nói của Ngu Thanh Thiển, mắt không ngừng nhìn theo động tác của nàng.
Ngu Thanh Thiển không có ngăn cản, hai người này tuy đi theo sau Cổ Mộng Trúc, nhưng không có cố ý, cũng không có âm thầm đả kích nàng.
Đúng vậy, Đại Ma Vương thực ra rất thù dai, có thù phải báo là bản tính của nàng.
Những người nàng coi thuận mắt là những người lương thiện với người khác, lương thiện với bản thân mình; dành đường đi cho người khác, dành đường lùi cho bản thân mình.
Đương nhiên, đối với những người nhìn không thuận mắt, cố ý gây sự, coi thường người của mình, nàng vẫn luôn tấn công báo thù, muốn đạp nát đối phương thành tro bụi.
Rất cực đoan, nhưng tính cách như vậy cũng dễ làm cho người ta vừa yêu vừa hận nhất.