Bản thân Hỏa Ly Nhã cũng không biết vì sao, nhìn kiểu gì cũng thấy Phong Thần không vừa mắt, trước đây là như vậy, hiện tại còn hơn nữa.
“Thanh Thiển, ngươi rất thân với Phong học trưởng đúng không?” Vẻ mặt của hắn kì lạ, cười lố lăng nhìn Ngu Thanh Thiển, giọng nói rất thân mật hỏi.
Ngu Thanh Thiển gật đầu: “Đúng vậy! Lần trước lúc ở đáy sông, Phong học trưởng đã cứu ta.”
Ở vào tình huống có nhiều người như vậy, Ngu Thanh Thiển đương nhiên sẽ không gọi Phong Thần là bệnh mỹ nhân.
“Khó trách ngươi và Phong học trưởng thân mật như vậy, thì ra hắn có ơn cứu mạng với ngươi à!” Hỏa Ly Nhã nghiến rất mạnh mấy chữ phía sau.
Ngu Thanh Thiển phát hiện ra tâm tình của Hỏa Ly Nhã, khi vừa thấy Phong Thần đã hơi không bình tĩnh, nhớ tới chuyện vui lúc nãy, nàng giật nhẹ tay áo của Phong Thần nói: “Hắn chính là Hỏa Ly Nhã, người đứng nhất trong số các học viên mới của chúng ta, có lẽ hắn đã thích chàng lâu lắm rồi.”
“...” Hỏa Ly Nhã nhịn không nổi khóe miệng giật giật, vốn định nổi giận, nhưng nhìn vào trong ánh mắt của Ngu Thanh Thiển mang đầy ý cười, vẻ mặt hài hước, hắn liền biết đây là trò đùa dai của đối phương.
Thay đổi ý định, đôi mắt xinh đẹp đào hoa của hắn hơi nhíu lại, nhìn chằm chằm vào nụ cười đầy hàm ý của Phong Thần, nói: “Đúng vậy! Đúng là ta đã thích Phong học trưởng lâu rồi.”
Thích đến nỗi hy vọng ngươi mau chóng cút xéo đi.
Mấy người đi theo phía sau đến xem náo nhiệt, nghe nói như thế đều kinh ngạc, tình huống hiện tại là gì, lẽ nào Hỏa Ly Nhã thực sự coi trọng lão đại của bọn họ?
Nhưng ngẫm lại cũng đúng, cho tới bây giờ lão đại của bọn họ chính là tuyệt thế mỹ nam, bản thân lại mang khí chất tinh khiết, lạnh lùng của thần tiên giáng trần không vướng khói bụi trần gian này, trước đây đã gặp qua chuyện bị mấy người con trai đùa giỡn.
Tuy những người con trai đã đùa giỡn với lão đại đều chết đến nỗi không thể chết thêm lần nữa, nhưng không thể phủ nhận, gương mặt và khí chất thoát tục tuyệt trần quyến rũ chúng sinh này của lão đại, quả đúng là khiến cho cả nam hay nữ đều chết mê chết mệt.
Vẻ lạnh lùng trên người Phong Thần lại càng lạnh lùng hơn, thản nhiên nói: “Ta lại chẳng thích ngươi chút nào!”
“Bố đây nhìn ngươi cũng không hợp mắt.” Hỏa Ly Nhã nén không được lửa giận đang dâng trào: “Tên giả tiên nhà ngươi.”“...” Hỏa Ly Nhã không ngờ tới chuyện Phong Thần sẽ nói trắng ra như vậy, và nhìn từ sự biểu cảm lạnh lùng hiện ra trên gương mặt, quả đúng là không thích gì hắn.
Hắn không quen nhìn cái kiểu hờ hững như mây trôi, nhẹ nhàng như gió thổi này của Phong Thần, không để bất kì thứ gì trong ánh mắt, đặc biệt chính là ở trước mặt Ngu Thanh Thiển.
Ngu Thanh Thiển thấy lần đầu tiên hai người nói chuyện với nhau thì đã muốn mở màn chửi bới nhau, lập tức lên tiếng: “Hai người các ngươi, việc này chẳng lẽ chính là tương ái tương sát (yêu nhau lắm cắn nhau đau) trong truyền thuyết sao?”
Phong Thần và Hỏa Ly Nhã cùng nhíu mày, đồng thanh nói: “Đừng nói nhảm.”
Bọn họ chỉ là ghét nhìn thấy tướng mạo của nhau mà thôi.
“...” Nhạc Vân Dương nhịn không nổi, nhăn trán.
Hai người này vừa nhìn là biết tình địch không hợp tính khí, cũng thua Ngu Thanh Thiển, nàng dám lôi hai người này ra trêu chọc kiểu này, đổi thành những người khác, cũng không biết thi thể đã bị ném ở chỗ nào.
Tạ Thư thấy giữa Phong Thần và Hỏa Ly Nhã nổi lên khí thế giương cung bạt kiếm, liền tiến lên nói: “Thanh Thiển, cuộc khảo nghiệm sắp bắt đầu, chúng ta đi vào trước đi.”
Ngu Thanh Thiển thấy không ít người tham gia khảo nghiệm bắt đầu lần lượt vào sân trường, nàng nói với Phong Thần và Hỏa Ly Nhã: “Các ngươi tiếp tục, chúng ta đi trước một bước.”
Nàng cũng nhìn ra tính khí của hai người không hợp, hiện ra giống như nước với lửa, không thích can dự nữa, nếu không... lửa sẽ càng ngày càng lớn.
Phong Thần cũng không nhìn Hỏa Ly Nhã, một mạch tiến về phía trước, sóng vai đi cùng Ngu Thanh Thiển: “Ta vào xem nàng khảo nghiệm.”
Hỏa Ly Nhã tức giận muốn nổ phổi, thực sự Phong Thần quá đáng ghét.
Hắn gồng mình xiết thật chặt cổ ống tay áo, nhất định mình phải cố gắng tu luyện để trở nên mạnh mẽ, vượt lên Phong Thần, sau đó đánh tên giả thần tiên này một trận ra trò.
Hắn cũng không nói thêm gì nữa, theo sát bước chân của mấy người kia tiến vào chỗ khảo nghiệm.