Tốc độ của quản sự rất nhanh, chỉ một lát đã có một lão giả tóc hoa râm theo hắn đi vào.
“Lão phu bái kiến Thần Thái tử, Ngu tiểu thư.” Lão giả thấy hai người Phong Thần thì khách khí chào hỏi một tiếng.
Phong Thần thấy người tới, khẽ mỉm cười:
“Vô Danh đại sư là trưởng lão danh dự của Trân Bảo Các, tu vi Linh Vương, nhưng lại có kỹ thuật giám bảo phải gọi là xuất thần nhập hóa, đồng thời cũng là một Thực Văn Sư cấp Đại sư.
“Lão phu xem trước một chút giá trị vật phẩm mà Ngu tiểu thư muốn giao dịch.” Vô Danh đại sư ngồi xuống, cầm dược tễ và thực văn phù trên bàn lên nhìn.
Dần dần trong con mắt hơi đục ngầu của hắn phát sáng lên, cầm một tấm thực văn phù cuối cùng khen không dứt: “Thiên phú thực văn của Ngu tiểu thư thật là làm cho lão phu tự thẹn không bằng! Tấm thực văn phù này phẩm chất lại đạt tới sáu và chín, gần như hoàn mỹ.”
Thực văn phù tên như ý nghĩa, chính là một loại phù của thực văn sau khi khắc lên kích thích vũ khí hoặc là Linh Thực, không cần Linh Thực Sư xuất thủ, chỉ cần kích hoạt Linh Thực là được, thuận tiện nhưng tương đối khó luyện chế.
Bởi vì khi chế tạo Thực Văn Sư chẳng những phải phác họa toàn bộ thực văn, còn phải phong ấn đạo phù vào trong đó, quá trình này là khó khăn nhất, dù chỉ là một tia phân tâm cũng sẽ thất bại, vì vậy yêu cầu tinh thần lực của Thực Văn Sư phải đạt tới trình độ nhất định mới có thể làm được.
Đừng nói Vô Danh đại sư lúc ở cấp chuyên gia, cho dù bây giờ lão đã là Thực Văn Sư cấp Đại sư, cũng không luyện chế được thực văn phù phẩm chất sáu và chín, tối đa chỉ có thể luyện chế ra thực văn phù sáu và tám. Chuyện này cũng chứng tỏ thiên phú của Ngu Thanh Thiển mạnh cỡ nào rồi.
Hắn âm thầm ghi nhớ trong lòng, dự định báo lên cao tầng của Trân Bảo Các, sau này phải chú ý nhiều hơn tới Ngu Thanh Thiển. Thiên tài yêu nghiệt như vậy đáng giá kết giao, nếu tương lai thành tựu tới cấp Đại sư thậm chí là cấp Tông sư, chỉ tùy ý đưa ra thứ gì đó cũng có thể cho Trân Bảo Các có được ích lợi không nhỏ.
Ngu Thanh Thiển cười cười: “Cảm phiền Đại sư đánh giá một chút xem mấy thứ này của ta có thể đổi được bao nhiêu linh ngọc.”
Vô Danh đại sư thu liễm lại ánh mắt khiếp sợ và cảm thán: “Những dược tễ và thực văn phù này phẩm chất rất cao, theo tính toán của lão phu có thể đổi được sáu trăm hai mươi khối linh ngọc hạ phẩm.”
Linh ngọc căn cứ vào linh khí chứa được phân ra làm hạ phẩm, trung phẩm, thượng phẩm và cực phẩm, đại đa số tình huống đều là dùng linh ngọc hạ phẩm để trao đổi.
Ngu Thanh Thiển không trực tiếp trả lời, mà nhìn về phía Phong Thần, dùng ánh mắt hỏi bán không?
Nàng mới chỉ sử dụng qua tiền vàng, chứ đối với vật giá linh ngọc không quá hiểu rõ.
Phong Thần gật đầu nói: “Có thể đổi.”
Vô Danh đại sư cho giá cả quả thật rất hợp lý, thậm chí còn có chút hơi cao, chắc là muốn tạo quan hệ tốt với Ngu Thanh Thiển.
“Vậy thì giao dịch đi.” Ngu Thanh Thiển nói.
Vô Danh đại sư gật đầu một cái, đứng lên nói: “Lão phu chỉ phụ trách việc giám định thôi, việc trao đổi còn cần quản sự tiến hành. Nếu không còn đồ gì cần phải giám định nữa, vậy lão phu đi những phòng bao khác.”
Hắn vốn còn muốn chuyện trò mấy câu nữa với Ngu Thanh Thiển và Phong Thần, nhưng không ngờ lại nhận được truyền âm của quản sự là một phòng bao khác đang có khách chờ giám định đồ, chỉ có thể cáo từ.
“Tạm thời chúng ta chưa có đồ cần giám định, Vô Danh đại sư xin cứ tự nhiên!” Ngu Thanh Thiển khách khí cười nói.
Sau khi Vô Danh đại sư rời đi, quản sự cười híp mắt lấy ra sáu trăm hai mươi khối linh ngọc lớn cỡ móng tay đưa cho Ngu Thanh Thiển: “Ngu tiểu thư, đây là số linh ngọc ngài trao đổi được.” Sau đó hắn thu hồi toàn bộ dược tễ và thực văn phù trên bàn.
Ngu Thanh Thiển lại không lập tức thu hồi linh ngọc, hỏi: “Quản sự, Uẩn Dưỡng Nê cấp bậc Linh Vương cần bao nhiêu linh ngọc mới đổi được một nắm?”
“Phẩm chất thông thường thì cần hai mươi khối linh ngọc đổi được một nắm, phẩm chất tốt thì từ hai mươi đến hai trăm khối linh ngọc tùy loại.” Quản sự đúng sự thật nói.
Ngu Thanh Thiển suy nghĩ một chút nói: “Vậy lấy ta hai khối phẩm chất thông thường đi.”
Trong không gian Linh Thực Cửu Thải Ma Liên là linh vật, nhu cầu về số lượng Uẩn Dưỡng Nê chẳng những lớn, yêu cầu về phẩm chất cấp bậc cũng cao.
Ngu Thanh Thiển không hề bận tâm chuyện tiền vàng hay là linh ngọc, nàng để ý tới chuyện tăng cấp bậc của Cửu Thải Ma Liên hơn, vì vậy không hề đau lòng linh ngọc.
Nếu không phải không gian tiểu tháp cần dùng ngọc duy trì bồi dưỡng, nói không chừng Ngu Thanh Thiển sẽ lấy toàn bộ linh ngọc trao đổi được để đổi thành Uẩn Dưỡng Nê.