Sau khi đoàn người phân chia Thất Thải thần mộc xong, ánh mắt Lãnh Lăng Sương không ngừng nhìn lại phía Thất Thải thần mộc nằm sâu trong rừng mưa.
Ngu Thanh Thiển thông qua quyển điển tịch kia và thông qua giao tiếp với Thất Thải thần mộc, biết được phía sau rừng mưa còn có những thứ đồ khác tồn tại, nhưng đối với các nàng bây giờ mà nói thì quá nguy hiểm, người đi vào căn bản chỉ có chết.
Trong điều kiện có đủ khả năng có thể mạo hiểm xông vào một lần, nhưng nếu đi mà hoàn toàn mất mạng, vậy thì cũng không cần thiết.
“Biểu ca, chúng ta có cần lại đi sâu hơn vào trong cổ mộ để xem không?” Lãnh Lăng Sương nhìn Trì Mặc Nhiễm hỏi.
Ả từng nghe nói Tạ gia ở trong cổ mộ không những tìm được Thất Thải thần mộc, mà còn tìm được một quyển bí điển luyện chế văn thú quý báu, và một số bảo bối mà Tạ gia chưa từng để lộ ra thông tin gì.
Nhưng lần thâm nhập cổ mộ đó, Tạ gia đã tổn thất không ít người, cho nên ả cũng không dám quá lơ là hoặc là dám một mình mà xông vô.
Trì Mặc Nhiễm đã ký qua một khế ước Linh Thực đặc biệt, đối với cảm giác báo trước nguy hiểm rất chính xác, Linh Thực truyền lại tin tức cho hắn là ở phía trước quá nguy hiểm, trừ khi là tu vi đạt cấp Linh Hoàng xông vào, bằng không chắc chắn phải chết.
“Không được rồi, đó không phải là sức mạnh mà chúng ta có thể đạt đến.”
Lãnh Lăng Sương nghe được Trì Mặc Nhiễm, không tránh khỏi có hơi thất vọng, nhưng cũng không đưa ra ý kiến phản đối.
Đám người Nhạc Vân Dương cùng nhìn về phía Phong Thần và Ngu Thanh Thiển, ý thăm dò rất rõ ràng, nhưng cũng không mù quáng bị bảo bối mê hoặc làm mắt mờ.
Phong Thần lắc đầu: “Đó không phải nơi chúng ta có thể xâm nhập.”
Ngu Thanh Thiển cũng nói: “Chúng ta về thôi, nhiệm vụ này có thể giao nộp rồi, ở nơi sâu hơn trong cổ mộ thì để người đề ra nhiệm vụ chịu khó mạo hiểm đi vào thám hiểm đi!”
Nhiệm vụ bọn nàng đến cổ mộ chủ yếu là khám phá, lấy được điển tịch luyện chế văn thú tâm đắc và Thất Thải thần mộc đã coi như là thu hoạch ngoài ý muốn, nàng vẫn luôn nhớ kỹ đạo lý lòng tham không đáy.
Ở sâu trong cổ mộ còn có cường giả cấp cao tìm kiếm đồ vật, sau khi trở về bọn nàng cũng có thể thuận lợi giao trả nhiệm vụ rồi.
Quan trọng nhất là, những đồ vật ẩn giấu sâu trong cổ mộ đoán chừng sẽ làm không ít các gia tộc có thế lực lớn phái những cường giả đến đây tìm kiếm, làm người nên biết tự lượng sức mình, bọn họ không định làm con cờ thí.
“Đã như vậy, chúng ta trở về thôi.” Hỏa Ly Nhã cũng đồng ý, nói.
Chỗ sâu đó luôn làm hắn có một loại cảm giác nguy hiểm hoảng sợ vô hình, Phong Thần và Ngu Thanh Thiển đều quyết định không đi vào, chứng tỏ bọn họ không có thực lực để tiến sâu vào bên trong, bằng không với tính tình của Ngu Thanh Thiển sẽ không dễ mà bỏ qua.
Nhóm người cũng không nán lại nữa, cùng đi ra khỏi cổ mộ.
Nhóm người Trì Mặc Nhiễm muốn đi gặp Trì gia báo tin về chỗ sâu bên trong cổ mộ, nhóm mấy người Phong Thần cũng phải đi về để giao nộp nhiệm vụ, sau khi ra khỏi núi rừng hoang vu lập tức tách ra.
Trì Mặc Nhiễm lén đưa cho Ngu Thanh Thiển một khối tín phù, có thể thông qua con đường bí mật truyền lại tin tức qua lại cho nhau.
Nhóm người Ngu Thanh Thiển trở về học viện muốn đi ngang qua Thanh Khâu thành, mới vừa vào thành đã được Thanh Khâu thành chủ mời.
Ở Thanh Khâu thành làm khách vài ngày, Ngu Thanh Thiển cũng được Lục Trạm tặng cho một tấm lệnh bài, nếu như tương lai có việc cần giúp đỡ, có thể cầm lệnh bài đến tìm hắn.
Sau khi trở lại học viện, một nhóm người đi trước đến chỗ giao phó nhiệm vụ của học viện thông báo tin tức những thứ tìm được ở cổ mộ.
Trong số các món đồ tìm được đó thì Phong Thần bảo Ngu Thanh Thiển giấu chuyện về điển tịch văn thú đi, nhưng chuyện lấy được Thất Thải thần mộc thì vẫn báo cáo với học viện.
Thất Thải thần mộc tuy quý báu, nhưng Học viện Hoàng gia sẽ không vì thế mà thỉnh cầu học viên, còn việc ban thưởng vì đã hoàn thành được nhiệm vụ nhất định sẽ thực hiện, Ngu Thanh Thiển cũng thuận lợi nhận được Xà Hoàn thảo.
Ra khỏi chỗ giao nhiệm vụ, Phong Thần nhìn Ngu Thanh Thiển hỏi: “Nàng sắp phải về Đại Diễm quốc?”
“Ừ, ta chuẩn bị ngày mai sẽ xin nghỉ trở về nhà một chuyến, lấy Xà Hoàn thảo đưa cho cha giải độc.” Ngu Thanh Thiển gật đầu.
Mỗi một năm, học viện đều cho phép học viên xin nghỉ học một lần.
Tâm tư của nàng lay chuyển hỏi lại: “Chàng phải về Phong Ly quốc sao?”
Các thứ đồ ở sâu trong cổ mộ hẳn là rất hấp dẫn với Phong Ly hoàng tộc, Phong Thần sẽ phải truyền tin tức về, chen một chân vào.