Ngu Thanh Thiển vốn đang chuẩn bị đi ăn cơm với mấy người Cơ Linh Song, trông thấy Cung Hạo và Kỳ Duệ đứng cách mình không xa, nàng cũng không hề lộ ra vẻ ngoài ý muốn.
“Các ngươi đi ăn trước đi, ta còn có chút chuyện.”
Ba người Cơ Linh Song cũng nhìn thấy Kỳ Duệ và Cung Hạo cách đó không xa, biết chắc chắn là bọn họ đến tìm Ngu Thanh Thiển.
“Được, vậy chúng ta cũng không chờ ngươi.”
“Ừ!”
Vừa thấy Ngu Thanh Thiển và ba người Cơ Linh Song tách ra, Kỳ Duệ và Cung Hạo lập tức tươi cười tiến đến.
“Lão đại, cho chúng ta mặt mũi được mời ngươi cùng dùng bữa tối được không?” Cung Hạo cười híp mắt mà nói.
Ngu Thanh Thiển cũng đã đoán được ý đồ của hai người, gật đầu: “Vậy thì đi thôi.”
Hai người Cung Hạo muốn mời Ngu Thanh Thiển ăn cơm, tất nhiên không thể nào đi nhà ăn, thế nên đã ngồi xe ngựa đi chợ thương nghiệp gần học viện.
Chợ thương nghiệp có một quán rượu khá là có tiếng, từ lầu ba trở lên đều là phòng riêng phải đặt trước, hai người đã sớm đặt trước một căn phòng yên tĩnh ở lầu năm.
Vào phòng, Kỳ Duệ đưa thực đơn đến trước mặt Ngu Thanh Thiển: “Lão đại, mời!”
Ngu Thanh Thiển không khách sáo nhận lấy thực đơn, chọn không ít món ăn đặc sắc trong quán
Kể từ khi đi tới cái thế giới này, nàng vẫn luôn thỏa mãn sở thích ăn uống của bản thân.
Sau khi món ăn được đưa lên, Kỳ Duệ và Cung Hạo cùng hướng về phía Ngu Thanh Thiển, bưng ly rượu lên: “Lão đại, chúng ta mời ngươi một ly!”
Ngu Thanh Thiển bưng ly rượu, cười như không cười nhìn hai người: “Vô sự hiến ân cần, không phải gian thì là trộm.”
“Hi hi, lão đại, ngươi thật là quá thông minh.” Cung Hạo ngồi xuống bên cạnh Ngu Thanh Thiển: “Gần đây đám tân sinh đều đang tìm kiếm thành viên lập tổ đội để chuẩn bị cho chuyến đi rèn luyện, lão đại bây giờ quá nổi tiếng rồi, căn bản không ai là không muốn ở cùng một đội với ngươi.”
Ngu Thanh Thiển nhấp một ngụm rượu, khẽ cười đáp: “Được rồi, trực tiếp vào vấn đề chính đi.”
Lời Cung Hạo nói nhất định là có phần khoa trương, ít nhất Tần Phượng Nghi và Cổ Mộng Trúc sẽ không muốn chung đội với nàng.
“Lão đại, chúng ta biết ngươi chắc chắn sẽ không chịu thiệt mà tham gia những đội ngũ kia, cho nên chúng ta muốn tới tìm ngươi để nương tựa.” Kỳ Duệ tiếp lời cười nói.
Ngu Thanh Thiển vuốt ve ly rượu, im lặng hồi lâu: “Muốn gia nhập đội ngũ của ta cũng không phải là không thể được, nhưng mà...”
Nghe Ngu Thanh Thiển chỉ nói nửa câu, hai người đều nóng nảy: “Nhưng mà cái gì? Lão đại ngươi đừng đùa giỡn chúng ta.”
Ngu Thanh Thiển trừng mắt: “Nhưng mà ta cần thử thách các ngươi.”
“Cái này không thành vấn đề, có thể cùng lão đại ở chung một tổ, thử thách có lớn bao nhiêu chúng ta cũng bằng lòng nếm thử.” Hai người kiên định nói.
Nói giỡn, hiện tại số tân sinh muốn cùng đội với Ngu Thanh Thiển nếu xếp hàng cũng có thể dài đến cửa học viện, bọn họ tuyệt đối không thể nào buông tha.
Không chỉ là bởi thiên phú bất phàm của Ngu Thanh Thiển sẽ tạo ảnh hưởng lớn đến thành quả của chuyến rèn luyện, hơn thế là vì nhân phẩm và thực lực của nàng, khiến cho bọn họ cảm thấy tin cậy.
Hai người bọn họ dù đều là hoàng tử, nhưng không phải là người thừa kế ngôi vị hoàng đế, cho nên nếu không muốn làm một cái phiên vương nhàn tản, vậy thì cần tự mình xông xáo tìm ra một con đường.
Mà bọn họ cũng có một loại cảm giác rằng nếu đi theo lão đại lăn lộn, tương lai tuyệt đối sẽ không tệ.
“Các ngươi biết trên lục địa có những tổ chức sát thủ nào không?” Ngu Thanh Thiển uống cạn rượu trong chén, sau đó lạnh nhạt lên tiếng.
Cung Hạo lập tức rót rượu cho nàng, kinh ngạc hỏi: “Lão đại, ai chọc tới ngươi?”
Kỳ Duệ cũng hết sức kinh ngạc, ai lại chọc phải Ngu Thanh Thiển, đến nỗi làm nàng muốn đi tìm tổ chức sát thủ để xử lý.
Ngu Thanh Thiển liếc mắt lườm hai người một cái: “Hỏi về tổ chức sát thủ, không có nghĩa là ta muốn làm giao dịch.”
Kỳ Duệ và Cung Hạo đều là người thông minh, hiểu ra chỉ trong nháy mắt, chẳng qua là Ngu Thanh Thiển nảy sinh lòng tò mò với tổ chức sát thủ hoặc là muốn nắm bắt tin tức gì đó, cũng không phải là muốn ủy thác nhiệm vụ giết người.