Trêи giáo trường, cả đám xếp thành hàng đợi từ lâu, trông mòn con mắt, cuối cùng đem Mục Khuynh Tuyết trông đến rồi
Chỉ thấy Mục Khuynh Tuyết này một thân quân phục, xách ngược trường thương, ở dưới cái nhìn chăm chăm của mọi người, chậm rãi đi tới
Ồ…
Thiên Hựu ở trong lòng một tiếng khen ngợi, một đôi mắt nhìn chằm chằm Mục Khuynh Tuyết, sáng rực lên, trong lòng càng là trở nên kϊƈɦ động
“Tướng quân!” Các binh sĩ cùng kêu lên hô to, Thiên Hựu đang tự đờ ra bị tiếng hô lớn này sợ hết hồn, vội phục hồi tinh thần lại học dáng vẻ của mọi người
“Ừm” Mục Khuynh Tuyết dừng bước lại, hướng về phía các binh sĩ vung vung tay, mỉm cười nhìn mọi người một chút
“Lúc trước, ta dạy các ngươi một bộ Du Long thương pháp, còn nhớ tới?” Cũng không thấy Mục Khuynh Tuyết làm sao phát ra tiếng, nhưng thanh âm của cô, lại làm cho cả đám ở đây nghe được rõ rõ ràng ràng
“Tướng quân truyền dạy, tất nhiên là không dám thất lễ!” Lúc này có người cao giọng đáp lại
“Được, ta từng nói cho các ngươi biết, ở trêи chiến trường, hai trận đối lập, trường thương trong tay chúng ta, không phải là để cho các ngươi tấn công xa đâm đơn giản như vậy.”
“Vâng, tướng quân từng nói, đạo của thương pháp, giội nước không thể vào, tên đạn không thể phá! Chúng ta sớm nhớ kỹ trong lòng!”
“Được!” Mục Khuynh Tuyết cười lớn một tiếng, ” Vậy hôm nay, ta sẽ dạy các ngươi một bộ Xuyên Vân thương pháp, các ngươi nhìn kỹ!”
Mục Khuynh Tuyết lời vừa nói xong, cả đám dồn dập mở to hai mắt xem xét tỉ mỉ, Thiên Hựu tự nhiên cũng không ngoại lệ
Mục Khuynh Tuyết hít sâu một cái, trường thương nằm ngang ở trước ngực, hai mắt hơi khép, chỉ hơi trầm ngâm, sau đó rộng mở!
Cũng không thấy cô làm sao động, loáng một cái liền bước ra ba, bốn bước, trường thương trong tay nhắm thẳng vào mặt đất, cứ thế là đem tảng đá kia, vẽ ra một đạo dài ba thước, một khe rãnh sâu!
“Công kϊƈɦ không thủ! công phải như gió!”
Mục Khuynh Tuyết một tiếng quát nhẹ, trường thương vừa đẩy, quay người một bước, Thiên Hựu chỉ cảm thấy trước mắt lóe lên ánh bạc, Mục Khuynh Tuyết càng là liên tiếp đâm ra ba thương
“Công phải lấy mạng người, chuyển động như sấm sét!”
Hai chiêu, Mục Khuynh Tuyết đột nhiên bước chân hơi ngưng lại, lùi về sau nửa bước, trường thương trở về thủ ở trước người
“Tránh đi nhuệ khí, tĩnh lặng như rừng!”
Nói xong, Mục Khuynh Tuyết đem trường thương sát mặt đất đâm ra, bỗng nhiên vẩy một cái, đánh ra một đạo tường bụi, sau đó ở trước người kéo ra vô số côn hoa, đem chính mình ẩn giấu ở từng đạo từng đạo bên dưới côn ảnh, cả thân hình đều có vẻ không rõ ràng như thế
“Địch không công, bất động như sơn!”
Âm rơi, Mục Khuynh Tuyết trường thương đột nhiên quét qua, đem tường bụi trước mắt chặn ngang chặt đứt, bụi mù tràn ngập thời khắc, một đạo hàn quang bỗng nhiên đâm ra, mọi người quan sát của hàng trước vội lùi về sau một bước, mơ hồ cảm thấy hàn quang này là thẳng đến mặt mình mà tới.
“Thế như sét đánh, xuyên mây phá trời!”
Chờ bụi mù trước mắt tản đi, mọi người lúc này mới thấy rõ, một đạo hàn quang kia, là một thương của Mục Khuynh Tuyết tích góp đâm ra, không khỏi dồn dập ca ngợi không ngớt
Cả Thiên Hựu cũng liền gật đầu liên tục, thầm nói mấy tiếng tốt!
“Bộ thương pháp này cả công lẫn thủ, lâm trận đối địch là thực dụng nhất, các ngươi có thể nhớ được?” Mục Khuynh Tuyết thu tư thế, liếc nhìn mọi người
“Nhớ rồi!” Mọi người cùng kêu lên, một bộ dáng dấp nóng lòng muốn thử
“Được, nè, đánh một lần cho ta xem” Mục Khuynh Tuyết gật gật đầu
“Nhanh như gió!” Mục Khuynh Tuyết một tiếng lệnh
“Ha!” Mọi người cùng hét cao lên, dựa theo thị phạm của Mục Khuynh Tuyết vừa rồi đâm ra một thương
“Ừ, cánh tay nâng lên chút” Mục Khuynh Tuyết nhìn mọi người bày ra tư thế, đi lên trước vì họ từng cái đỡ thẳng
“Ừm, nắm thương nhất định phải vững!” Mục Khuynh Tuyết ôm vòng một tên binh lính, nâng dậy cánh tay của nàng
Nhìn Mục Khuynh Tuyết liên tục đỡ nhiều người, Thiên Hựu không khỏi sững sờ, chẳng trách mọi người chờ mong tướng quân đến dạy thương pháp như vậy, thì ra, thời điểm Mục Khuynh Tuyết dạy người, là tay nắm tay dạy a!?
Mắt thấy Mục Khuynh Tuyết cách mình càng ngày càng gần, Thiên Hựu trong lòng không khỏi có thêm một phần chờ mong, tư thế trêи tay càng là một chút không dám lười biếng, theo tư thế vừa rồi của Mục Khuynh Tuyết, vững vàng bày tốt, chờ Mục Khuynh Tuyết chỉ điểm
“Ừm, tay đừng run” Mục Khuynh Tuyết đỡ lấy tay của binh lính trước mặt, sau đó cất bước, đi tới trước mặt Thiên Hựu
Thiên Hựu càng là căng thẳng, cả con mắt cũng không dám bay lung tung, nhưng mà đợi một lát, Mục Khuynh Tuyết bên cạnh lại không có động tác chút nào, ngay ở Thiên Hựu nghi hoặc không thôi, khi muốn quay đầu tìm tòi…
“Động như sấm!” ở bên cạnh Thiên Hựu đứng một lát, Mục Khuynh Tuyết lại là một tiếng lệnh, quay người hướng về người binh sĩ bên cạnh Thiên Hựu kia đi đến
“Ha!”
Thiên Hựu nghe vậy sửng sốt một lát, mắt thấy người khác đã dựa theo lệnh bày xong động tác kế tiếp, Thiên Hựu mới bừng tỉnh lấy lại tinh thần
“Chân trước hơi cong” Mục Khuynh Tuyết nói qua, ngồi xổm người xuống, vỗ nhẹ cẳng chân của binh lính trước mặt
Liên tiếp đỡ thẳng vài cái, Mục Khuynh Tuyết lại tản bộ bước chân đi tới bên cạnh Thiên Hựu, song lần này vẫn chỉ là ở bên cạnh nàng đứng một lát, vẫn chưa có bất kỳ động tác nào
“Này này, Văn Khúc, hình như không đúng lắm a…” Hồng Nhạn xa xa quan sát đâm đâm Văn Khúc, người sau cũng là một mặt không hiểu lắc đầu một cái
“Lặng như rừng!” Lại là một tiếng lệnh
Mục Khuynh Tuyết đứng bên cạnh Thiên Hựu, Thiên Hựu tất nhiên là không chút nào dám thất lễ, vội dựa theo lệnh lại bày xong động tác
“Aiz….” Mục Khuynh Tuyết hơi thở dài một tiếng, quay người lại giúp đỡ một đám binh lính bên cạnh Thiên Hựu chỉ điểm động tác
“Thủ như núi!” Lần này Mục Khuynh Tuyết chỉ quay đầu lại liếc nhìn Thiên Hựu một chút, thậm chí đã chẳng muốn hướng về bên Thiên Hựu đi tới rồi.
“Ha!”
Mắt thấy Mục Khuynh Tuyết từng cái từng cái chỉ điểm qua đi, nhưng đi tới chỗ chính mình không có bất cứ động tác gì, tay Thiên Hựu nắm thương không khỏi chặt mấy phần
Nhìn Mục Khuynh Tuyết tận tâm tận lực chỉ điểm mọi người, nhìn những binh lính kia được Mục Khuynh Tuyết chỉ điểm trôi qua trêи mặt không che giấu được vui sướиɠ, Thiên Hựu trong lòng một trận chua xót, chỉ cảm thấy, chính mình hình như…. Cũng không thuộc về nơi này…
Mình cùng bọn họ lại có gì không giống? Cho dù ngươi chỉ coi ta là một binh lính bình thường, chỉ điểm thông thường một hai lần, thì thật sự không thể sao?
Ngẩng đầu nhìn bóng người của Mục Khuynh Tuyết hãy còn bận rộn, Thiên Hựu chỉ cảm thấy, cô là xa lạ như vậy, xa không thể với như vậy…
“Được, các ngươi tự mình luyện tập đi.” Mục Khuynh Tuyết dứt lời, phất phất tay, quay người cũng không quay đầu lại liền rời đi
Thiên Hựu vẫn còn bày tư thế, trong tai nghe các binh sĩ hưng phấn đối thoại, nhìn bóng lưng Mục Khuynh Tuyết rời đi, trong ánh mắt tràn đầy mê man…
Thấy được Thiên Hựu bộ dáng này, Văn Khúc thầm nghĩ không tốt, vỗ trán một cái, “Xong rồi…”
Chờ Mục Khuynh Tuyết sau khi rời đi, Thiên Hựu cúi đầu liếc nhìn thương trong tay của chính mình, một lúc thật lâu, mới chậm rãi quay người, đem thương thả lại trêи kệ binh khí, cũng không để ý có phải thời gian huấn luyện không, rời đi thao trường
“Văn Khúc, nhìn dáng vẻ của Thiên Hựu, hình như rất thương tâm….” Hồng Nhạn hai người đứng xa xa nhìn Thiên Hựu, một mình sốt ruột
“Có thể không thương tâm sao? Nhiều binh lính như vậy, Tướng quân từng cái từng cái chỉ điểm qua, chỉ có đến chỗ nàng, lại cả chạm cũng không có chạm nàng một cái…”
Văn Khúc lắc lắc đầu, nhìn bóng lưng cô đơn của Thiên Hựu, trong lòng cũng là không dễ chịu
Hết chương 38